Quyền Mạch Ngự mỉm cười rồi duỗi tay gỡ bàn tay đang nắm tay mình của Tư Tuyết ra, tiếp tục cởi nút thắt của nàng.
“Nghĩa đen không thú vị, chẳng phải nàng thích chơi những trò kích thích à? Hửm?” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ trong sáng. Nàng không hề phản kháng, chỉ đứng im cho Quyền Mạch Ngự cởi quần áo của mình.
“Chủ tử, ta cảm thấy mọi chuyện nên tiến hành từng bước chứ không nên đốt cháy giai đoạn, vì vậy… Ngài đừng vội vã thế…” Tay Tư Tuyết liên tục mò mò trên giường, nàng thì thầm.
Nghe Tư Tuyết nói, động tác của Quyền Mạch Ngự ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết làm Tư Tuyết giật mình.
“Cho nên là nàng không muốn đúng không?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
Tư Tuyết sững sờ rồi ngồi dậy, nàng ngồi ở mép giường nhìn Quyền Mạch Ngự.
Bởi vì ánh sáng quá mờ nên Tư Tuyết không thấy rõ vẻ mặt của Quyền Mạch Ngự, nàng tiến lại gần mặt Quyền Mạch Ngự. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, gần như sắp hôn nhau.
Quyền Mạch Ngự im lặng nhìn Tư Tuyết.
Tư Tuyết quan sát nét mặt của Quyền Mạch Ngự thật kỹ, quả nhiên hắn đang không vui.
“Chuyện nhỏ vậy mà ngài cũng tức giận à?” Tư Tuyết ngạc nhiên như không thể tin nổi.
Thì ra Quyền Mạch Ngự dễ giận như vậy, nàng đâu có chọc giận hắn!
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết rồi tức giận hừ một tiếng.
“Nàng không muốn nên tất nhiên ta phải giận rồi.” Quyền Mạch Ngự lầm bầm.
Tư Tuyết bĩu môi không còn gì để nói.
“Ta chỉ cảm thấy chúng ta đừng nên đốt cháy giai đoạn.” Tư Tuyết im lặng một lúc rồi nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự im lặng không nói gì.
Nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy, Tư Tuyết thở dài nằm lại giường.
“Không phải ta không muốn, ta chỉ…” Tư Tuyết nói được một nửa rồi lại không biết nên nói thế nào.
Haiz, phiền quá đi!
Nàng thật lòng không ngờ có một ngày nàng lại giải thích chuyện này với một nam nhân.
“Nàng sao cơ, chẳng lẽ nàng…” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, bỗng dưng sốt ruột hỏi.
Tư Tuyết trừng Quyền Mạch Ngự, rất muốn đánh hắn một cái.
“Ta chẳng sao cả, ngài đừng tưởng tượng lung tung.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự rồi lại dịch ra giữa giường, đang nghĩ xem có nên buộc nút thắt lại không.
Sau khi im lặng một lúc, Tư Tuyết lại bổ sung: “Ta căng thẳng.”
“Có gì đâu mà căng thẳng.” Quyền Mạch Ngự tức giận nói rồi ôm Tư Tuyết ngồi dậy.
“Ta đã nói là ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng, nàng cũng hiểu lòng ta mà.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết nói.
Tư Tuyết gật đầu không nói gì.
Thấy Tư Tuyết như vậy, Quyền Mạch Ngự không ép buộc nàng nữa. Cuối cùng hắn và Tư Tuyết ngủ với nhau, ngủ theo nghĩa đen, hai người không làm gì cả.
“Chủ tử, ngài đã có tung tích gì về chín loại thuốc dẫn còn lại chưa?” Tư Tuyết trằn trọc lăn qua lộn lại, hỏi Quyền Mạch Ngự đang nằm bên cạnh.
Quyền Mạch Ngự cũng chưa ngủ, xoay người ôm Tư Tuyết vào lòng mình.
“Nàng quan tâm chuyện này làm gì?” Quyền Mạch Ngự hỏi.
Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi, Tư Tuyết chớp mắt nhích tới nhích lui trong lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái tựa vào tay Quyền Mạch Ngự rồi nằm suy nghĩ.
“Đương nhiên là ta phải quan tâm rồi, ta không muốn làm góa phụ đâu.” Tư Tuyết hùng hồn nói.