Đợi đến khi lấy cây cung xuống, sắc mặt Tư Tuyết thay đổi.
Tại sao khi nàng cầm cây cung này lại có cảm giác đã từng quen biết, giống như nàng hoàn toàn biết sử dụng. Hơn nữa bây giờ nàng còn đang vội vã muốn dùng cây cung này bắn vài phát mũi tên.
Bỗng nhiên trong đầu nàng lóe lên cây cung màu vàng được khắc Phượng Hoàng, hình như nàng đã từng mơ đến nó…
“Ta đi đây.” Tư Tuyết sực tỉnh, đeo cung lên ngẩng đầu nói với Quyền Mạch Ngự.
“Ừ.” Quyền Mạch Ngự gật đầu trả lời.
Tư Tuyết cười cười xoay lưng chạy ra ngoài.
Vân Hiên và Úy Dực đi chung với nhau, mỗi người cưỡi một con ngựa đi về phía núi săn.
“Khoan đã!” Giọng Tư Tuyết vang lên sau lưng.
Hai người cùng ngạc nhiên nhìn nhau, quay lại đằng sau nhìn thì thấy Tư Tuyết đang cưỡi Tiểu Tuyết chạy đến.
Thoáng chốc Tư Tuyết đã đến chỗ hai người, Tiểu Tuyết ngừng lại.
“Tiểu Tuyết giỏi quá.” Tư Tuyết xoa đầu Tiểu Tuyết cười nói.
Vân Hiên không còn gì để nói, đến bây giờ hắn ta vẫn chưa thể chấp nhận việc Tư Tuyết lại đặt cho quân mã của hoàng thượng một cái tên khó nghe như vạy.
“Ngươi đến đây làm gì?” Vân Hiên tức giận hỏi.
Nghe Vân Hiên hỏi, Tư Tuyết khó chịu trừng hắn ta một cái rồi đắc ý chỉ tay về phía cây cung nàng đang đeo trên lưng.
Nhìn cây cung trên lưng Tư Tuyết, Vân Hiên và Úy Dực đều bất ngờ.
“Chẳng lẽ cô nương muốn đi săn thú?” Úy Dực hỏi.
Nghe Úy Dực hỏi, Tư Tuyết hài lòng tươi cười: “Thông minh.” Lúc nhìn sang Vân Hiên, nét mặt nàng trở nên ghét bỏ.
“Ngươi tới làm gì, khó khăn lắm ta mới có thời gian ra ngoài chơi, ngươi đến phá à?” Vân Hiên nhìn Tư Tuyết bằng vẻ chán ghét.
Tư Tuyết nhìn Vân Hiên, lắc đầu tấm tắc, Vân Hiên ngơ ngác.
“Ta đến nói với ngươi, việc ta đi săn thú đã được chủ tử đồng ý rồi!”Tư Tuyết hừ rồi hùng hồn nói.
Nghe Tư Tuyết nói, Vân Hiên nghẹn lời không còn gì để nói, Úy Dực thì cười cười.
“Nếu đã vậy thì cô nương đi chung đi, ta sẽ bảo vệ sự an toàn của cô nương.” Úy Dực nói với Tư Tuyết.
“Được.” Tư Tuyết gật đầu, sau đó nàng nhìn về phía Vân Hiên.
“Ngơi nhìn Úy Dực đại nhân rồi nhìn lại ngươi đi, chậc chậc chậc."
“Ý ngươi là sao?” Vân Hiên không phục.
Tư Tuyết thè lưỡi kéo dây cương, Tiểu Tuyết chạy đến bên cạnh Úy Dực.
“Được rồi, xuất phát thôi.” Úy Dực nói với Vân Hiên.
Vân Hiên trừng Tư Tuyết rồi hừ một cái mới rầu rĩ kéo dây cương giục ngựa đi về phía trước.
“Chờ đã!” Bỗng nhiên sau lưng lại có thêm một tiếng hét.
Ba người cùng bất ngờ, nhìn nhau rồi nhìn ra sau lưng, chỉ thấy Thừa Ảnh cưỡi một con ngựa đang chạy như bay về phía này.
"Thừa Ảnh?” Úy Dực nhíu mày không thể tin nổi.
Vân Hiên bất đắc dĩ vỗ đầu mình.
Sao tên này lại đến đây?
“Chẳng phải Thừa Ảnh đang ở bên cạnh Hoàng thượng à, sao lại…” Úy Dực khó hiểu hỏi.
Thừa Ảnh là ám vệ của Quyền Mạch Ngự nên bình thường không hay xuất hiện. Trong tứ đại họ vệ, chỉ có một mình Vân Hiên là thân với Thừa ảnh và Qua Nguyệt.
Lần cuối cùng hắn ta gặp Thừa Ảnh là hai năm trước.
“Đừng hỏi nữa, dạo này ta hay gặp hắn lắm.” Vân Hiên hít một hơi sâu bất đắc dĩ nói.