“Ta cũng không thể đi, ta đi rồi có về được không?” Tư Tuyết chẹp miệng, mặt oan ức.
“Vô dụng thôi cô nương.” Thanh Nha vẫn lắc đầu.
Tư Tuyết lại thở dài, một lát sau lại thở dài.
“Có phải nữ nhân luôn thất thường giống nàng không?” Giọng của Quyền Mạch Ngự chợt vang lên.
Tư Tuyết và Thanh Nha cùng sửng sốt nhìn ra ngoài cửa thì thấy Quyền Mạch Ngự đang đứng ngoài cửa, mặt rất chi là buồn bực.
“Hoàng thượng… Thanh Nha cáo lui trước.” Thanh Nha sợ hãi vội vã hành lễ với Quyền Mạch Ngự rồi lui ra ngoài.
Quyền Mạch Ngự đứng trước cửa nhìn Tư Tuyết, tròng mắt thấp thoáng vẻ tức giận.
Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự cười xấu hổ: “Chủ tử, đâu có, ta đâu nói không đi. Ta đang ngâm chân mà, vốn dĩ định ngâm xong thì về!”
Sau khi nói xong, Tư Tuyết chột dạ nhìn lảng sang chỗ khác.
“Nàng nghĩ ta bị điếc à?” Quyền Mạch Ngự hừ hỏi.
Trong nháy mắt, nụ cười của Tư Tuyết cứng đờ, gãi đầu không nói gì nữa.
“Nghe nói nàng bảo Vân Hiên và Úy Dực trói uu lại?” Quyền Mạch Ngự cất bước đi chậm rãi về phía Tư Tuyết.
“Ừm.” Tư Tuyết hào phóng gật đầu.
“Có phải nàng không muốn về sớm gặp ta hay không?” Quyền Mạch Ngự bước đến bên cạnh Tư Tuyết trầm giọng hỏi.
Tư Tuyết nghe Quyền Mạch Ngự nói thì nhịn không được mỉm cười, đúng là ấu trĩ thật nhưng Tư Tuyết cúi đầu nên Quyền Mạch Ngự không thấy nét mặt của Tư Tuyết.
“Không phải, ta muốn nướng gà rừng ăn." Tư Tuyết lắc đầu trả lời thật.
Quyền Mạch Ngự không quan tâm đến vế sau, nghe hai chữ “không phải” ở vế trước, sắc mặt đỡ hơn rất nhiều.
“Hôm nay nàng không muốn đến chỗ của ta?” Quyền Mạch Ngự lạnh giọng hỏi,
Lần này Tư Tuyết không nói gì.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày duỗi tay nhéo cằm Tư Tuyết, nâng đầu nàng lên nhìn đối diện.
Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự bỗng nhiên hơi khựng lại, nàng vẫn chưa suy nghĩ xong nên trả lời thế nào.
“Rõ ràng đêm qua nàng đã nói sẵn sàng chấp nhận ta rồi, sao hôm nay lại lật lọng?” Quyền Mạch Ngự lạnh giọng hỏi.
“Phụt!” Tư Tuyết nhịn không được bật cười.
“Ta không có thay đổi, ta chỉ muốn được ngủ một giấc thẳng tay thẳng chân thôi. Ta ngủ với ngài, ngài lại muốn ôm ta.” Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết nói, những lạnh lẽo trong mắt Quyền Mạch Ngự tiêu tán ngay. Hắn thả Tư Tuyết ra ngồi xuống bên cạnh nàng, thậm chí khóe miệng còn khẽ mỉm cười.
Tư Tuyết thấy Quyền Mạch Ngự lật mặt còn nhanh hơn lật xách, bỗng nhiễn muốn cười.
“Nàng nói thật không?” Quyền Mạch Ngự hỏi.
Tư Tuyết gật đầu: “Tất nhiên là thật rồi.”
Nghe câu trả lời của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự không nói nữa mà cứ ngồi bên cạnh nàng.
Tư Tuyết chỉ lo vừa ngâm chân vừa nghịch nước, Quyền Mạch Ngự thì ngồi bên cạnh nàng.
Một lúc lâu sau, Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự chớp mắt: “Chủ tử, sao ngài còn chưa về nghỉ ngơi đi?”
“Đợi nàng đi chung.” Quyền Mạch Ngự trả lời.
Nghe Quyền Mạch Ngự trả lời, Tư Tuyết ngây ngẩn cả người, mặt vô tội.
“Nhưng mà…” Tư Tuyết vội vã muốn nói chuyện mình muốn ngủ một mình.
“Không ôm nàng đâu.” Quyền Mạch Ngự lại nói.
Tư Tuyết bất ngờ bật cười, mím môi nhìn Quyền Mạch Ngự thật lâu.
“Ừm.” Tư Tuyết cười khẽ, cúi đầu trả lời.