“À.” Tư Tuyết trả lời rồi ngồi dậy kéo ống quần lên: “Ngài làm nhanh lên đi, ta buồn ngủ thật đó.”
“Biết rồi, sao nàng phiền thế?” Quyền Mạch Ngự trừng mắt nhìn Tư Tuyết, tức giận nói.
Hắn còn nhớ ban nãy nữ nhân này không chịu nói thật với hắn nhé.
“Chủ tử, ngài hung dữ với ta…” Tư Tuyết oan ức chẹp miệng nói.
“Không có dữ với nàng…” Quyền Mạch Ngự trả lời, nói rồi hắn bôi thuốc mỡ lên cẳng chân Tư Tuyết thật cẩn thận.
“Không, ngài dữ với ta.”
Tư Tuyết nói.
“Không có.”
“Có mà.”
“Câm miệng.”
“Ồ.”
Tư Tuyết cười cười nhìn Quyền Mạch Ngự bôi thuốc cho mình, cảm thấy rất vui vẻ.
Thật ra chút vết thương nhỏ này không cần bôi thuốc. Lúc trước khi Lăng Chiến bôi thuốc cho nàng, nàng cảm thấy Lăng Chiến rất phiền. Từ nhỏ Lăng Chiến đã vậy mà nàng thì trưởng thành từ lâu rồi.
Bây giờ Quyền Mạch Ngự bôi thuốc cho nàng, nàng không hề có cảm giác này mà ngược lại còn rất vui vẻ.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, Tư Tuyết cười tươi đến mức mặt sắp nở hoa. Hắn cười khẽ rồi buông thuốc mỡ trong tay xuống.
“Bôi xong rồi à?” Tư Tuyết hỏi.
“Ừ.” Quyền Mạch Ngự trả lời.
Tư Tuyết cười cười nằm xuống nhắm mắt lại ngay.
Không bao lâu sau, Tư Tuyết cảm nhận được Quyền Mạch Ngự nằm bên cạnh mình, ánh sáng cũng tối xuống, có lẽ là Quyền Mạch Ngự đã thổi nến.
Một lúc sau, Quyền Mạch Ngự không động đến nàng, khóe môi Tư Tuyết cong lên trên.
“Chủ tử, nếu sau này ta còn cơ hội gặp Lăng Chiến, ta sẽ nói rõ với hắn. Hắn sẽ chúc phúc cho chúng ta.” Bỗng nhiên Tư Tuyết nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết nói, Quyền Mạch Ngự từ từ mở mắt nhìn Tư Tuyết.
“Lúc trước nàng thân với hắn ta lắm à?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
“Ừm.” Tư Tuyết gật đầu rồi bổ sung ngay: “Nhưng không phải quan hệ này, không phải quan hệ giữa ta và ngài.”
Quyền Mạch Ngự nhíu mày xoay người Tư Tuyết lại để nàng nhìn mình.
“Nàng nói cho ta biết đi, lúc trước nàng và hắn ta đã từng làm chuyện gì thân mật nhất?” Đôi mắt đen sâu thẳm của Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết chằm chằm, nói từng câu từng chữ.
Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi, Tư Tuyết ngạc nhiên rồi nhíu mày tự hỏi hồi lâu. Cuối cùng Tư Tuyết ngồi dậy nhích lại gần Quyền Mạch Ngự, hôn lên măt Quyền Mạch Ngự một cái: “Thế này.”
Mắt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, bỗng nhiên lạnh lẽo hơn nhiều, ngồi dậy ép về phía Tư Tuyết.
Tư Tuyết giật mình vội vã lùi về sau, tung chăn ra trốn vào trong chăn.
“Lúc trước ta không biết không thể như vậy, lúc đó ta muốn đùa hắn nhưng sau này ta sẽ không như vậy nữa.” Giọng Tư Tuyết rì rầm trong chăn.
“Bao nhiêu lần?” Quyền Mạch Ngự vẫn thấy tức giận, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Một lần…” Tư Tuyết trả lời ngay.
Nói xong, nàng lại siết chăn chặt hơn, lùi ra thật xa.
“Ra đây.” Quyền Mạch Ngự không vui nhíu mày, duỗi tay kéo chăn Tư Tuyết.
Tư Tuyết trốn trong chăn, khóe miệng mỉm cười, quả nhiên hắn đang ghen.
Những gì nàng mới vừa nói cũng là lời thật lòng, nàng không biết giữa nam nữ không nên làm chuyện thân mật như vậy. Sau khi đến cổ đại, Thanh Nha nói với nàng cái gì mà nam nữ thụ thụ bất tương thân.