Trong lúc Tư Tuyết đang nằm trên giường như đi vào cõi thần tiên bỗng nhiên có một thứ rơi xuống mặt Tư Tuyết.
“A!” Tư tuyết kêu lên, theo bản năng duỗi tay bắt vật kia lại.
Cảm xúc quen thuộc truyền đến làm Tư Tuyết ngây ngẩn cả người.
Nàng từ từ mở mắt ra, Tư Tuyết thấy thứ trong lòng bàn tay nàng đồng hồ quả quýt mà Lăng Chiến đã tặng nàng.
“Trả cho nàng.” Chất giọng buồn bực của Quyền Mạch Ngự vang lên bên tai nàng.
Tư tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Quyền Mạch Ngự, im lặng một hồi lâu: “Ừm, cảm ơn.”
“Cất cho kỹ, sau này đừng lấy ra. Nếu sau này ta mà nhìn thấy, ta sẽ trả cho hắn.” Quyền mạch ngự rầu rĩ nói.
“Được.” Tư Tuyết gật đầu nói.
Sau đó Quyền Mạch Ngự ngồi xuống mép giường duỗi tay kéo Tư Tuyết dậy ôm cổ nàng.
Tư Tuyết bất ngờ, sau đó cảm giác cổ mình trầm xuống, thứ gì đó lạnh căm. Nàng sửng sốt hồi lâu, Quyền Mạch Ngự thả nàng ra.
“Đây là cái gì?” Tư Tuyết cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cổ nàng có một sợi dây tơ hồng, chính giữa là một khối hồng ngọc.
Tư Tuyết duỗi tay lấy khối hồng ngọc trong quần áo mình ra, là khối ngọc hình hoa mai.
“Đây là thứ ta có từ khi ta bắt đầu biết suy nghĩ, sau này mang theo nó, quên Lăng Chiến đi.” Quyền Mạch Ngự duỗi tay đè bảo vai Tư Tuyết, trầm giọng nói.
Tư Tuyết sực tỉnh nhìn Quyền Mạch Ngự gật đầu.
“Đứng lên đi.” Quyền Mạch Ngự cười nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết gật đầu rồi rời giường rửa mặt, sau khi ăn sáng xong nàng về nơi ở của mình. Nàng ngồi một mình trên bàn nhìn khối hồng ngọc Quyền Mạch Ngự đưa cho nàng, cười ngây ngô mãi làm Thanh Nha không biết chuyện gì xảy ra.
Mấy ngày tiếp theo, Tư Tuyết và Quyền Mạch Ngự cứ dính lấy nhau, tiện thể chuẩn bị đến Phong Sênh Các cướp nguyệt linh đằng.
“Chủ tử, ngài biết các chủ Phong Sênh Các ở đâu không?” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự thở dài hỏi.
Bây giờ nàng cảm thấy Phong Sênh Các quá thần bí, không có bất kỳ tin tức nào.
Quyền Mạch Ngự khẽ nhíu mày, lắc đầu.
“Không biết cho nên ta mới cảm thấy khó.” Quyền mạch ngự trầm giọng nói: “Tin tức nguyệt linh đằng ở Phong Sênh Các là do Tiêu Trục Mặc cố ý tiết lộ để dẫn dụ ta sang đó.”
Nghe Quyền Mạch Ngự nói, Tư Tuyết ngây ngẩn cả người.
“Vậy sao ngài biết hắn cố tình tung tin để ngài cắn câu? Hơn nữa sao hắn lại biết chuyện ngài cần nguyệt linh đằng?” Tư Tuyết vội vàng hỏi.
Chắc hẳn Quyền Mạch Ngự sẽ không tiết lộ chuyện bị trúng cổ độc.
“Phong Sênh Các không bao giờ tung tin giả.” Quyền Mạch Ngự trả lời: “Tiêu Trục Mặc biết ta cần nguyệt linh đằng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, có thể Phong Sênh Các là tình báo quan trọng của tất cả các quốc gia nhưng sẽ không để lộ một cách dễ dàng.”
“Vậy tại sao hắn…” Tư Tuyết không thể hiểu tại sao Tiêu Trục Mặc lại muốn làm như vậy.
Chẳng lẽ hắn ta cố tình tiết lộ tin tức của Phong Sênh Các để dụ Quyền Mạch Ngự qua đó giành, sau đó đánh nhau với hắn ta?
“Hắn muốn bàn điều kiện với ta.” Quyền Mạch Ngự trả lời.
Tư Tuyết bất ngờ rồi lại khó hiểu hơn? Bàn điều kiện? Bàn thế nào?
“Bàn điều kiện gì?” Tư Tuyết im lặng một lúc rồi ngơ ngác hỏi Quyền Mạch Ngự.