Nhìn cơ thể mảnh mai của Tư Tuyết đã biết nàng không biết cưỡi ngựa, mà cũng không thể để nàng và Hoàng thượng ngồi cùng trên xe ngựa được.
“Vị cô nương này, hay là phiền ngài đi bộ trở về nhé?” Một thị vệ trong đó nói với Tư Tuyết, trong giọng nói của hắn ta còn mang theo ý cười trên nỗi đau của người khác.
Hắn ta đã khó chịu với Tư Tuyết lâu rồi, chẳng qua ngại có Hoàng thượng nên vẫn luôn không nói ra. Nàng là một nữ tử không rõ lai lịch, không biết vì sao Hoàng thượng lại muốn giữ nàng ở bên cạnh nữa.
Đợi họ cưỡi ngựa ra ngoài, ai thèm đợi nàng nữa, cứ để một mình nàng tự sinh tự diệt đi.
“Ngươi nói gì cơ?” Tư Tuyết cười một tiếng, ngước mắt nhìn thị vệ kia.
Đúng là dám nói đấy, bảo nàng đi bộ về à, ha ha. Nếu bây giờ là hiện đại thì chân hắn ta đã bị đánh gãy rồi.
“Ta nói là cho ngươi một mình đi bộ về, làm sao nào? Có ý kiến gì không?” Tên thị vệ kia bình thường cũng đã quen với việc phách lối, sao có thể chấp nhận việc Tư Tuyết trả lời như vậy.
Hắn ta chưa giết nàng thì nàng nên đội ơn đội đức hắn ta mới đúng.
Vân Hiên nhìn về phía bọn họ, hơi nhíu mày, hắn ta chưa nói với họ chuyện Tư Tuyết có thể áp chế cổ độc trong cơ thể của Hoàng thượng nên họ vẫn chưa biết tầm quan trọng của Tư Tuyết.
“Có ý kiến đấy, ý kiến lớn là đằng khác.” Sắc mặt Tư Tuyết trầm xuống.
“A, con nha đầu này.” Tên thị vệ kia lập tức bị chọc tức đến bật cười.
Quyền Mạch Ngự đang chuẩn bị lên xe ngựa thì ngừng lại, ánh mắt rơi xuống người Tư Tuyết, ôm trạng thái xem kịch vui, không lên tiếng. Hắn muốn xem xem trong tình huống này Tư Tuyết sẽ giải quyết thế nào.
“Ngươi tưởng gươi là ai mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta chứ, chịu chết đi!” Tên thị vệ kia hung tợn nhìn Tư Tuyết.
Ngay sau đó, hắn ta rút bội kiếm bên hông ra muốn đâm về phía Tư Tuyết.
Trong lòng Quyền Mạch Ngự nhất thời xuất hiện cảm giác không ổn, nhưng không phải vì Tư Tuyết mà là vì tên thị vệ kia.
Tư Tuyết cười khẩy, khẽ dời bước chân, cơ thể không động đậy lại có thể tránh khỏi công kích của thị vệ kia một cách tài tình.
Một kiếm này nhẹ nhàng lướt qua, không đâm trúng cái gì cả, sắc mặt tên thị vệ kia lập tức thay đổi, hắn ta thầm nghĩ chỉ là trùng hợp thôi.
Ngay sau đó tên thị về kia lại muốn quay người đâm về phía Tư Tuyết, còn chưa kịp làm động tác tiếp theo thì cổ của hắn ta đã bị Tư Tuyết mạnh mẽ bóp lấy.
Sắc mặt Tư Tuyết lạnh lùng, ngón tay từ từ nắm chặt, cuối cùng nhấc cả người tên thị vệ kia lên.
“Thả ta… ra…” Tên thị vệ kia bị bóp chặt đến nỗi đỏ bừng mặt, dùng sức giãy dụa.
“Tư Tuyết, mau dừng tay!” Vân Hiên vội vàng hét về phía Tư Tuyết.
Vì sao Tư Tuyết lại có sức lớn như vậy, không thể nào!
Tư Tuyết lườm Vân Hiên, không thèm để ý đến hắn ta, ngón tay tiếp tục dùng sức.
“Tư Tuyết.”
Lúc này Quyền Mạch Ngự mới lên tiếng.
Tư Tuyết ngước mắt nhìn về phía Quyền Mạch Ngự, sắc mặt lạnh lùng, hất văng tên thị vệ trong tay ra ngoài, cả người hắn ta nện mạnh xuống đất.
“Khụ khụ khụ…” Tên thị vệ kia che chặt cổ mình, dùng sức ho khan, ho đến mức đỏ bừng mặt.
“Chủ tử, thị vệ của ngài ức hiếp ta, lần này cũng không phải do ta vô lý, vậy ngài có giết hắn hay không?” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, từng chữ phát ra đều cực kỳ rõ ràng.
Phàm là những người muốn lấy mạng nàng thì nàng tuyệt đối không bỏ qua. Nhát kiếm vừa rồi của tên thị vệ kia còn mang theo cả nội lực đâm về phía trái tim nàng nữa.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, thật lâu không nói gì, Vân Hiên và Hàn Hâm cũng im lặng.
“Làm càn!” Thị vệ dẫn đầu hét lên với Tư Tuyết.
Dám nói chuyện với Hoàng thượng như vậy, nàng ta tưởng mình có chút võ công là có thể lật trời phải không?