Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 50

Úy Dực là người đầu tiên phản ứng lại, hắn ta vội vàng tìm khăn trên người mình nhưng lại không tìm được.

Nhìn thấy hành động của Úy Dực, tất cả mọi người mới lấy lại tinh thần rồi vội vàng tìm xem trên người mình có khăn hay không.

Mọi khi Triệt Dịch đều mang theo khăn nên hắn ta lấy ra ngay, rồi bị Úy Dực đoạt lấy đưa cho Quyền Mạch Ngự.

“Đưa cho nàng.” Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói ra hai chữ.

Tư Tuyết nghe Quyền Mạch Ngự nói thế thì ngơ ngác. Nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì Úy Dực đã nhét khăn vào trong tay nàng rồi lui về một bên.

Tư Tuyết lập tức khóc không ra nước mắt. Nàng ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, chỉ cảm thấy cả người đều trở nên lạnh như băng.

Đến mức đó cơ à, gã nam nhân keo kiệt...

“Vậy… Chủ tử, ngài đừng nóng giận, ta lau sạch cho ngài nè…” Tư Tuyết mím môi, rầu rĩ nói.

Nói xong, Tư Tuyết thật cẩn thận mà cầm lấy khăn rồi lau than trên mặt cho Quyền Mạch Ngự.

Cuối cùng mọi người cũng thở dài nhẹ nhõm.

Tư Tuyết thấy khuôn mặt Quyền Mạch Ngự vẫn lạnh lùng như cũ thì xấu hổ mà cười một tiếng: “Chủ tử chủ tử, đừng có lạnh mặt như thế, ta cũng đã lau sạch cho ngài rồi. Bây giờ ngài đẹp trai lại hoàn đẹp trai rồi!”

Nhìn khuôn mặt đang tủm tỉm cười của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự cũng bớt tức giận đi vài phần.

Bỗng nhiên, cổ tay Tư Tuyết bị Quyền Mạch Ngự nắm chặt làm nàng hơi ngạc nhiên, nụ cười cũng cứng lại.

Không đợi nàng phản ứng lại, Quyền Mạch Ngự đã nắm lấy tay Tư Tuyết rồi quẹt bàn tay dính than lên trên mặt nàng, nháy mắt làm nàng trở thành một con mèo hoang nhỏ.

Tư Tuyết đen mặt. Khi nàng quay đầu lại nhìn người khác thì phát hiện tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía khác, hơn nữa đều đang huýt sáo!

“Chủ tử!” Tư Tuyết oán trách mà trừng Quyền Mạch Ngự: “Ta không còn mặt mũi nữa rồi!”

Thật là quá mất mặt luôn mà!

Nói xong, Tư Tuyết định dùng mu bàn tay của mình lau đi nhưng cổ tay lại bị Quyền Mạch Ngự giữ chặt.

“Không được lau, sao vừa rồi ngươi không nghĩ tới mặt mũi của trẫm, hửm?” Quyền Mạch Ngự nhàn nhạt nói, khóe miệng mang theo một nụ cười trêu chọc.

Nói xong, hắn không để Tư Tuyết phản kháng mà nhanh chóng xoay người Tư Tuyết lại, ấn đầu nàng xuống để nàng tiếp tục xem bản đồ.

Tư Tuyết tức giận cắn răng, cúi đầu nhìn bản đồ. Không phải nàng không muốn phản kháng mà là do nàng phát hiện mình thật sự không thể đánh lại Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự cũng không hề dùng toàn lực, thậm chí hắn chỉ dùng chưa đến một thành công lực nhưng lại có thể dễ dàng khống chế được nàng. Về điểm này, người khác không nhận ra được nhưng nàng thì cảm giác được.

Xem ra sau khi đủ một tháng, nàng cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, không thể ở lâu thêm một phút nào nữa. Quyền Mạch Ngự thật sự quá nguy hiểm.

“Chủ tử, Nam Thiên Ức không trốn thoát được, cho nên… hắn vẫn còn ở nơi ban đầu!” Tư Tuyết nói năng cực khí có khí phách.

Chữ cuối cùng được thốt lên, Tư Tuyết nắm lấy Chi Huy rồi bỗng nhiên quăng ra một hướng.

Trước ánh mắt giật mình của mọi người, Nam Thiên Ức té xuống từ trên không, bả vai hắn ta bị Chi Huy đâm mạnh vào.

“Á...” Nam Thiên Ức đưa một tay ấn lấy bả vai của mình, mày nhíu chặt lại, máu tươi chảy xuống theo kẻ hở ngón tay hắn ta.

Mọi người lập tức hít sâu một hơi, không nghĩ rằng Tư Tuyết lại đáng sợ đến như vậy.

“Sao rồi? Bây giờ có thể chứng minh ta không phải nội gián rồi chứ?” Tư Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi mở miệng hỏi.

Úy Dực và Vân Hiên vội vàng tiến lên bắt lấy Nam Thiên Ức.
Bình Luận (0)
Comment