Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân

Chương 70

Rốt cuộc vì sao hắn muốn tự mình cởi quần áo cho Tư Tuyết chứ, cuối cùng lại dẫn đến việc hắn…

Ánh mắt Quyền Mạch Ngự trầm hơn, trong lúc lơ đãng ánh mắt hắn rơi vào sợi dây trên cổ Tư Tuyết, thứ treo trên dây rơi bên trong quần áo của nàng, dán chặt vào lồng ngực nàng.

Quyền Mạch Ngự không hề do dự, hắn duỗi tay ra lấy sợi dây kia.

Trên sợi dây có treo một chiếc đồng hồ bỏ túi, đương nhiên Quyền Mạch Ngự không biết đây là gì, hắn chỉ yên lặng nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi kia, trên chiếc đồng hồ ấy còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Tư Tuyết.

“Ngài làm gì vậy? Đừng đụng vào đồ của ta!” Tư Tuyết hơi giật mình, vội hét to với Quyền Mạch Ngự, muốn đoạt lấy đồ trong tay hắn.

Quyền Mạch Ngự bình tĩnh tránh khỏi tay Tư Tuyết.

Thứ này quan trọng với nàng như vậy sao? Đây là lần đầu tiên nàng không nịnh bợ gọi hắn là chủ tử. Không hiểu sao Quyền Mạch Ngự thấy hơi tức giận.

“Đây là cái gì?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi, trong giọng nói của hắn rõ ràng chứa sự không vui.

Tư Tuyết hoảng hốt vội vàng muốn tiếp tục cướp lại.

Quyền Mạch Ngự đưa tay cầm lấy hai cổ tay của Tư Tuyết khiến cho nàng không thể cử động được, Tư Tuyết chỉ có thể oán hận cắn răng.

Bàn tay có khớp xương rõ ràng sờ soạng bên ngoài chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cổ một hồi, Quyền Mạch Ngự đột nhiên mở nắp của nó ra, bên trong đó là một tấm hình. Trên tấm hình là Tư Tuyết đang cười tươi như hoa, bên cạnh là một nam nhân cười dịu dàng, cánh tay hắn đang ôm Tư Tuyết.

Sắc mặt Quyền Mạch Ngự nặng nề, đột nhiên trong ngực hắn bừng lên một ngọn lửa không tên.

“Chủ tử, ngài đừng đụng vào nó, nó sẽ hỏng mất…” Tư Tuyết thấy cứng rắn không được thì vội hạ giọng nũng nịu với Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự giương mắt lên nhìn Tư Tuyết, sắc mặt hắn không nhìn ra được vui hay giận nhưng lại khiến Tư Tuyết cảm nhận được nguy hiểm.

“Nam nhân này là ai?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.

Tư Tuyết ngây người, cắn môi dưới không nói gì.

Một giây sau Quyền Mạch Ngự trực tiếp bóp chặt chiếc đồng hồ bỏ túi, cánh tay to vừa kéo đã kéo đứt chiếc dây khỏi cổ của Tư Tuyết, hắn chẳng quan tâm việc này có thể làm cứa vào cổ của Tư Tuyết hay không.

“A!” Tư Tuyết hít một hơi khí lạnh, dây chuyền bằng bạc bị Quyền Mạch Ngự trực tiếp kéo đứt, để lại một vệt máu trên cổ nàng.

“Ngài bị điên hả! Ta nói sẽ bị hỏng mà sao ngươi lại không nghe chứ? Bây giờ thì tốt rồi, ngài làm sao bồi thường được đây?” Tư Tuyết hoàn toàn không để ý đến đau đớn mà hét to với Quyền Mạch Ngự.

Quyền Mạch Ngự nhìn kỹ, không ngờ lại thấy trong mắt Tư Tuyết thật sự có chút nước mắt.

Trước đó Tư Tuyết giả vờ yếu đuối với hắn sẽ giả vờ như sắp khóc, nhưng trong mắt nàng tuyệt đối không hề ướt chút nào.

Nhất định vừa rồi hắn kéo quá mạnh làm đau nàng.

“Để trẫm xem xem.” Quyền Mạch Ngự chuyển chủ đề của Tư Tuyết, đưa tay vịn cổ của Tư Tuyết lại.

Vết thương không sâu mà chỉ là một vết cắt nhỏ chảy máu, nhưng đối với nữ nhân thì có sẹo trên cổ là một việc cực kỳ ghê gớm.

“Xem cái gì mà xem!” Tư Tuyết hất tay Quyền Mạch Ngự ra, nàng tức đến mức phập phồng lồng ngực: “Mau trả lại cho ta! Ngài đã làm nó hỏng rồi còn muốn thế nào nữa, ngài có biết tôn trọng sự riêng tư của người khác không hả!”

Nghe Tư Tuyết hét to thì sắc mặt Quyền Mạch Ngự càng thâm thuý hơn, hắn cứ lặng im nhìn Tư Tuyết.

“Mau trả cho ta… Ta xem có thể sửa lại không.” Tư Tuyết đưa tay về phía Quyền Mạch Ngự, buồn bã nói.
Bình Luận (0)
Comment