Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của hai người.
Sau khi Tư Tuyết điều chỉnh hơi thở thì nhìn về phía Quyền Mạch Ngự: “Bây giờ có thể trả lại cho ta chưa?”
Quyền Mạch Ngự buông Tư Tuyết ra, đôi mắt đen nhìn nàng chằm chằm.
“Vừa rồi trẫm nói là sẽ cân nhắc, nụ hôn vừa rồi của ngươi không làm trẫm hài lòng nên trẫm không có ý định trả lại cho ngươi.” Quyền Mạch Ngự mặt không đổi sắc nói.
Sắc mặt Tư Tuyết thay đổi trong nháy mắt.
“Chủ tử, ngài nhất định phải để ta khóc cho nghe mới được đúng không?” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự nói từng câu từng chữ.
Quyền Mạch Ngự không nói gì, đứng dậy lấy thuốc ở trên bàn, trực tiếp chuyển đề tài. Dù sao hắn cũng sẽ không trả sợi dây kia cho Tư Tuyết.
“Ngươi có khóc đến ngất đi cũng vô dựng, trẫm nói không đưa là không đưa.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt nói.
Nói rồi Quyền Mạch Ngự đưa tay đến cổ Tư Tuyết nhìn xem, bởi vì vết thương không được xử lý lại dính nước nên đã bị nhiễm trùng, sưng phồng cả lên. Sắc mặt Quyền Mạch Ngự lập tức trầm xuống.
“Ngài gạt người, ngài nói muốn đưa cho ta mà!” Tư Tuyết ấm ức không chịu nổi.
Quyền Mạch Ngự không để ý đến Tư Tuyết, tập trung bôi thuốc cho nàng.
Hắn dùng ngón tay bôi thuốc đều quanh cổ nàng, sắc mặt Quyền Mạch Ngự vẫn cứ nặng nề, trong lúc bôi thuốc hắn không nói câu nào.
“Chú ý đừng để dính nước.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt dặn dò.
“Chú ý cái đầu ngài!” Tư Tuyết không nhịn được hét to.
Hắn tưởng nàng dễ dãi lắm à?
Được rồi, từ sau khi gặp hắn thì nàng đúng là hay nịnh bợ vỗ mông ngựa, ai bảo nàng không đánh lại Quyền Mạch Ngự chứ, nếu không nàng đã sớm cho hắn một quyền rồi cướp lại đồng hồ bỏ túi rồi.
“Sao ngươi cứ đòi nó mãi vậy?” Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Tư Tuyết, chậm rãi lên tiếng hỏi.
Tư Tuyết ngẩn người, cắn cắn môi dưới, không muốn nói gì nhiều với Quyền Mạch Ngự.
“Nam nhân trên đó…” Quyền Mạch Ngự rũ mắt xuống nhìn Tư Tuyết, lòng bàn tay dùng sức niết bờ môi nàng, giống như đang phát tiết: “Có từng làm với ngươi giống như trẫm vừa rồi không?”
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy thì Tư Tuyết lập tức ngây người. Sau đó Tư Tuyết không nhịn được muốn mắng người.
“Không phải ta vừa nói đó là lần đầu tiên của ta sao!” Tư Tuyết quát to với Quyền Mạch Ngự.
Những sát thủ giống bọn họ vốn không được có tình cảm với nhau, một khi có gì đó với người quan trọng với mình thì sẽ bị tổ chức nắm chặt, một khi ngươi muốn làm chuyện gì bất lợi với tổ chức thì bọn họ sẽ dùng tính mạng người kia để uy hiếp. Vì vậy nên Tư Tuyết chưa từng để ai trở thành người quan trọng với mình, ngoại trừ Lăng Chiến và lão già thối tha.
Lão già kia là người đã nuôi nàng lớn, còn dạy dỗ nàng được như vậy, chính ông cũng rất lợi hại, tổ chức không thể uy hiếp được nàng. Vì vậy lúc nàng mười tám tuổi mới không lo lắng gì mà rời tổ chức.
Ngón tay niết bờ môi Tư Tuyết của Quyền Mạch Ngự càng dùng sức, môi mỏng mím chặt không nói gì.
“Ôi chao, ngài đừng đùa nữa! Đau lắm đấy!” Tư Tuyết thật sự không chịu nổi nữa, dùng tay đẩy tay Quyền Mạch Ngự ra, ngữ điệu không kiên nhẫn.
Quyền Mạch Ngự cúi đầu cười một tiếng.
“Tư Tuyết, ngươi còn giấu trẫm chuyện gì nữa?” Giọng nói của Quyền Mạch Ngự nặng nề.
Trái tim Tư Tuyết lập tức rơi lộp bộp.
Đợi một lúc vẫn không thấy câu trả lời của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự trực tiếp đứng dậy cúi đầu đối mặt với Tư Tuyết.
“Trẫm chờ đến khi ngươi thẳng thắn với trẫm.” Quyền Mạch Ngự gằn từng câu từng chữ.
Nói rồi hắn không để ý đến Tư Tuyết mà xoay người bỏ đi, Tư Tuyết vẫn cứ ngồi ngây người ở trên giường.