“Phụt!” Tuyệt Sát phun một ngụm máu tươi ra, cả người hắn ta lả xuống như chiếc lá rụng nhưng may được người bên cạnh giữ lại.
Ở ngoại điện.
Người Cô Vực và người Nam U Quốc ngang tài ngang sức, vì quân đội Cô Vực đều đang ở quân doanh nên đội quân phòng thủ của Cô Vực chỉ có một ít thị vệ, người Nam U Quốc lại lặng lẽ tấn công nên cả hai đánh đều tốn sức.
Chợt có một bóng người xuất hiện.
“Hôm nay các ngươi đụng phải ta thì xem như các ngươi xui xẻo rồi!” Tư Tuyết cười lạnh lùng.
Nghe thấy giọng nói của nữ tử thì người ở đây đều ngây người.
Thủ lĩnh bên Nam U Quốc là người đầu tiên phản ứng lại, nhìn về phía Tư Tuyết ngây người một chút rồi không nhịn được mà bật cười: “Cô Vực đang làm gì vậy? Phái một nữ tử đến ứng chiến sao?”
Tư Tuyết nhíu mày rất khó chịu.
“Nữ tử thì sao? Các ngươi nghĩ ta đánh không lại các ngươi phải không?” Tư Tuyết hét to với thủ lĩnh bọn chúng.
Nghe Tư Tuyết phách lỗi như vậy, tên thủ lĩnh cười một tiếng.
“Đừng có nói càn nói bậy ở đây nữa!” Tên thủ lĩnh vừa cười vừa nói, hắn ta vung tay lên: “Các huynh đệ, lên cho ta! Bắt sống nữ nhân này! Bắt về để cho các ngươi sung sướng!”
Vừa nghe thủ lĩnh bên mình nói vậy thì toàn bộ người Nam U Quốc đều phấn khởi, cùng nhau hét to, không để ý đối phó người Cô Vực nữa mà vọt thẳng về phía Tư Tuyết.
Khóe miệng Tư Tuyết co rút.
“Các ngươi ấy mà, ta biết mị lực của ta rất lớn nhưng cũng không cần như vậy đâu, tiểu nữ hơi sợ…” Tư Tuyết không nhịn được nói.
“Ha ha! Người đàn bà này thú vị đấy, ngoan ngoãn về nhà với gia đi!” Một kẻ trong đó nói.
Tư Tuyết cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích như vậy, cứ để bọn chúng xông tới, ngón tay thon dài sờ cằm mình.
“Chuyện về nhà vẫn nên quên đi, ta đi theo chủ tử nhà ta có ăn có uống, chẳng cần đâu.” Tư Tuyết cợt nhả nói, giọng nói cực kỳ mềm mại.
Vừa nghe giọng nói mê người này của Tư Tuyết thì những kẻ kia lập tức khô nóng cả người, tên thủ lĩnh hơi híp mắt lại, đột nhiên rất có hứng thú với Tư Tuyết.
Bên phía Cô Vực có mấy người nhận ra Tư Tuyết thì đều ngây người.
“Tư Tuyết cô nương, ngài đang làm gì vậy? Mau tránh ra đằng sau bọn ta đi.” Một người nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết quay đầu, trừng mắt nhìn hắn cực kỳ dễ thương.
“Tiểu soái ca, đừng lo lắng cho ta, người Nam U quá biết cách dùng độc, buồn nôn muốn chết, các ngươi đừng tới đây.” Giọng nói của Tư Tuyết có một loại gợi cảm trêu người không diễn tả được, nếu như lúc này Quyền Mạch Ngự ở đây thì đoán chắc sẽ trực tiếp chặn miệng nàng lại.
Thị vệ kia bị Tư Tuyết trêu chọc, đỏ mặt ho khan ngay.
“Ha ha! Thú vị đấy!” Thủ lĩnh Nam U cười một tiếng, dẫn theo một đám người xông đến chỗ Tư Tuyết: “Ngươi vẫn nên đi với bọn ta đi, đi theo bọn ta vẫn có ăn có uống như thường, không kém chủ tử ngươi đâu!”
Nói rồi tên thủ lĩnh tăng nhanh tốc độ dưới chân, nắm chặt vũ khí trong tay.
Một đám tiểu đệ sau lưng cười theo, cũng lên tiếng phụ hoạ.
“Vậy ư?” Tư Tuyết mấp máy môi cười, thu lại sự hiền lành trong mắt, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Lạnh như là nước đóng bị đóng băng.
“Các huynh đệ, đừng dùng độc, mang nữ tử này về hưởng thụ cho tốt!” Tên thủ lĩnh hét to với mấy người đằng sau.
Hắn ta đã hoàn toàn quên mục đích mình đến Cô Vực làm gì, càng quên mất mình phải trong ngoài phối hợp với người bên trong trung điện.
Bây giờ hắn ta chỉ một lòng nghĩ đến chuyện tranh thủ thời gian bắt lấy nữ nhân trước mặt này, sau đó hưởng thụ thật tốt.
Nữ nhân của Hoàng thượng Cô Vực, hắn ta thật sự muốn hưởng thụ xem thế nào.