Tư Tuyết không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng đi về phía Quyền Mạch Ngự.
Lúc đi đến bên cạnh Quyền Mạch Ngự thì hắn kéo tay nàng lại, Tư Tuyết giật mình dừng bước.
“Sao vậy?” Tư Tuyết không hiểu lắm.
“Không bị thương ở đâu chứ?” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, hờ hững hỏi.
Những kẻ ở ngoại điện đều do Tư Tuyết giải quyết hết, điều này chứng tỏ Tư Tuyết không phải là người bình thường.
Mà bình thường nàng luôn giả vờ yếu đuối không thể nào yếu đuối hơn, thật sự khiến hắn không thể nhìn thấu nàng.
“Không có, sao ta lại bị thương được chứ, không cần lo đâu.” Lúc đầu Tư Tuyết hơi sửng sốt, sau đó cười trả lời.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày nhìn xem trên người Tư Tuyết có vết thương hay không, Tư Tuyết bất đắc dĩ đành phải để Quyền Mạch Ngự nhìn.
Không hiểu sao cảm giác không tên này lại khiến cho đáy lòng nàng hơi chua xót.
“Sao trên váy ngươi lại có máu?” Quyền Mạch Ngự thoáng nhìn vết máu trên váy Tư Tuyết, ánh mắt trầm xuống.
Tư Tuyết cúi đầu nhìn vết máu trên váy mình.
“Đây không phải là máu của ta.” Tư Tuyết trả lời.
Quyền Mạch Ngự cúi đầu nhìn Tư Tuyết: “Để trẫm tự mình kiểm tra.”
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy thì Tư Tuyết lập tức sững người.
Nàng cẩn thận nhìn Quyền Mạch Ngự, phát hiện ánh mắt hắn cực kỳ kiên định, không cho nàng cơ hội từ chối, Tư Tuyết lập tức bất đắc dĩ thở dài.
“Được được được, ngài tự kiểm tra đi, nhưng để lát nữa ngài hẵng kiểm tra được không? Ngoan nào, ta phải đi phối giải dược.” Tư Tuyết bất đắc dĩ cười, vỗ vỗ khuôn mặt của Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự bắt tay Tư Tuyết lại, sắc mặt hơi mất tự nhiên.
Không biết tại sao mà động tác này của Tư Tuyết lại khiến trái tim của hắn hơi loạn nhịp, từ khi còn nhỏ cho đến lúc trở thành Hoàng thượng của Cô Vực, hắn chưa từng có cảm giác như vậy.
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn một mình, chưa từng có ai có thể tiến vào trong lòng hắn, đáy lòng hắn vẫn luôn bình tĩnh như một hồ nước, không hề rung động.
Bây giờ dường như vì sự xuất hiện của nữ nhân này nên trái tim của hắn đã dần gợn sóng.
“Ngươi chắc chắn ngươi không sao chứ?” Quyền Mạch Ngự tiếp tục hỏi.
“Thật sự không sao, nghe lời đi, ta phải đi phối giải dược rồi.” Tư Tuyết tiếp tục nói với Quyền Mạch Ngự.
Một đám thị vệ Cô Vực cứ đứng trân người ra mà nhìn, ai nấy đều trợn trừng mắt, vẻ mặt không dám tin.
“Được.” Quyền Mạch Ngự lên tiếng: “Trẫm đi cùng ngươi.”
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy thì Tư Tuyết lập tức ngây người, nụ cười cũng cứng đờ.
“Không được, ngài không thể đi cùng, đó là bí quyết của riêng ta, không thể cho ngài xem được.” Tư Tuyết lập tức nói.
Sắc mặt Quyền Mạch Ngự nặng nề nhìn Tư Tuyết, trong lòng Tư Tuyết căng thẳng đến nỗi không thốt ra được câu nào.
“Vừa rồi ai nói không phân chủ tớ với trẫm đấy?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
Tư Tuyết lập tức nghẹn lời, không biết nên phản bác như thế nào.
Sau khi im lặng mấy giây, Tư Tuyết không nói chuyện với Quyền Mạch Ngự nữa mà dùng sức muốn rút tay mình ra. Động tác này khiến cho Quyền Mạch Ngự cực kỳ bất mãn.
“Trong lòng ngươi đang giấu điều gì vậy Tư Tuyết?” Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Quyền Mạch Ngự vang bên tai Tư Tuyết.
Lần trước khi hắn bộc phát cổ độc Khiên Cơ, Tư Tuyết đã dùng máu của mình để áp chế cổ độc thay hắn nên hắn vẫn luôn nghi ngờ việc Tư Tuyết có thể áp chế cổ độc cho hắn có liên quan đến thể chất của nàng.
Nói cách khác máu của nàng có thể giải độc.
Lần này Tư Tuyết muốn phối giải dược, có phải sẽ dùng máu của nàng hay không?