Đang nói thì Tư Tuyết rút Chi Huy từ bên hông ra, không hề do dự mà bổ về phía cổ của Tiêu Trục Mặc.
Sắc mặt Tiêu Trục Mặc trầm xuống, hơi nghiêng đầu tránh sự tấn công của Tư Tuyết, một tay chế trụ tay của Tư Tuyết.
“Bảo bối, nàng như vậy là đang mưu hại phụ quân đấy…” Tiêu Trục Mặc cười như không cười nói.
Chỉ một lát sau Tiêu Trục Mặc đã buông Tư Tuyết ra, mau chóng lui về sau hai bước nhìn Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự nhếch môi mỏng, đầu ngón chân điểm trên mặt đất, chỉ trong một hơi thở đã đến trước mắt Tiêu Trục Mặc, hung hăng đánh một quyền về phía Tiêu Trục Mặc.
Quyền phong đã lao đến, Tiêu Trục Mặc muốn tránh đi nhưng lại phát hiện tốc độ của mình lại không tránh được, cuối cùng cú đấm này đập vào ngực hắn ta.
“Phụt!” Tiêu Trục Mặc phun ra một ngụm máu, cả người trực tiếp bay về đằng sau, đập mạnh vào tường.
“Ha ha.” Tiêu Trục Mặc cười, hắn ta dùng mu bàn tay lau máu trên khóe miệng: “Thật không hổ danh Hoàng thượng Cô Vực.”
Quyền Mạch Ngự không ngừng lại, tiếp tục tới gần Tiêu Trục Mặc. Lần này Tiêu Trục Mặc không tiếp tục liều mạng với Quyền Mạch Ngự nữa mà quay người lộn ra ngoài cửa sổ.
Quyền Mạch Ngự không cho hắn ta cơ hội chạy trốn, lập tức đuổi theo, Thực Hỏa trong tay vừa chuyển động, thanh kiếm sắc bén theo tiếng ngâm trong trẻo xông thẳng về phía Tiêu Trục Mặc.
Tư Tuyết theo ra sau nghe thấy tiếng ngâm kia thì lập tức sửng sốt, Thực Hoả của Quyền Mạch Ngự vậy mà đã có kiếm hồn rồi sao?
Sắc mặt Tiêu Trục Mặc đóng băng, nhanh chóng bay về phía không trung, chuẩn bị bỏ trốn mất dạng, đột nhiên ba chiếc ngân châm mạnh mẽ đâm vào bả vai của hắn ta, sắc mặt Tiêu Trục Mặc tái đi trong nháy mắt.
Hắn ta đau khổ đè lại bả vai, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy trong tay Tư Tuyết còn cầm hai chiếc ngân châm.
“Bảo bối, nàng thật sự độc ác…” Tiêu Trục Mặc đè bả vai mình nhìn Tư Tuyết cười khổ, trong giọng nói trầm thấp cực kỳ ấm ức.
Tư Tuyết tức giận cắn răng.
Máu của Tiêu Trục Mặc tràn ra từ miệng vết thương, màu máu là màu đen, vừa nhìn đã biết là kịch độc. Tiêu Trục Mặc dùng sức cắn răng nhìn Tư Tuyết, ánh mắt âm u khó lường. Hắn ta dùng sức vung tay áo, một làn sương mù dày đặc lập tức bao phủ mọi thứ, trong nhất thời không thể nhìn rõ gì cả.
Một lát sau, làn sương dày đặc tan hết, không thấy Tiêu Trục Mặc đâu nữa.
Quyền Mạch Ngự cắn răng tiếp tục đuổi theo.
“Chủ tử, đừng đuổi theo! Không đuổi kịp hắn ta đâu!” Tư Tuyết hô to với Quyền Mạch Ngự.
Vừa rồi Tiêu Trục Mặc dùng cách ấy giống như trong nháy mắt có thể chuyển đến một nơi thật xa, nhưng không biết hắn ta dùng cách gì nữa.
Tóm lại nàng có thể xác định Tiêu Trục Mặc không phải là người Nam U, bởi vì người Nam U đã quen dùng cổ độc, lâu dần trên người bọn chúng có một mùi cực kỳ khó ngửi, mà trên người Tiêu Trục Mặc chỉ có một mùi thơm nhàn nhạt.
Quyền Mạch Ngự quay đầu thoáng nhìn Tư Tuyết, không để ý đến nàng mà tiếp tục đuổi theo. Tên Tiêu Trục Mặc này không giống với Tuyệt Sát, Tuyệt Sát chạy thì kệ nhưng Tiêu Trục Mặc lại động đến Tư Tuyết!
Tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn ta!
“Chủ tử, ngài có nghe ta không vậy! Đừng đuổi theo nữa!” Tư Tuyết tiếp tục hét to.
“Ngươi câm miệng cho trẫm!” Quyền Mạch Ngự quát to.
Tư Tuyết lập tức giật nảy mình, ngậm miệng không nói. Chết tiệt, nàng thật sự bị Quyền Mạch Ngự làm cho mất hết tính tình rồi.
“Chủ tử, ngài hung dữ với ta…” Tư Tuyết dậm chân, ấm ức lắp bắp nói.
Quyền Mạch Ngự không chịu được Tư Tuyết dùng cách này để nói nhất, lập tức trong lòng mềm nhũn.