Nghe thấy tiếng hét của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự lấy lại tinh thần trong nháy mắt, vội chạy đến chỗ của Tư Tuyết.
Tư Tuyết đứng nguyên tại chỗ, vừa kêu vừa vung tay xua đám ong kia ra.
“Tránh ra!” Quyền Mạch Ngự hét to.
Tư Tuyết căn bản không nghe thấy tiếng của Quyền Mạch Ngự, vẫn dùng một tay che mặt, một tay khua khoắng: “A a a a!”
Quyền Mạch Ngự cắn răng, xông lên phía trước, đánh một quyền mang theo nội lực về phái đám ong vò vẽ kia, trong nháy mắt đám ong kia bị đánh chết một mảng lớn.
Ngay sau đó Quyền Mạch Ngự lại đánh thêm mấy quyền nữa, toàn bộ đám ong vò vẽ kia đều rơi hết xuống mặt đất.
Cùng lúc đó Quyền Mạch Ngự đi đến trước mặt Tư Tuyết. Trong nháy mắt Tư Tuyết nhào vào trong ngực hắn, cả khuôn mặt vùi vào trước ngực hắn, Quyền Mạch Ngự lập tức sững sờ.
Hắn do dự đưa tay ôm cả người Tư Tuyết, cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng.
“Không sao chứ?” Quyền Mạch Ngự nhíu mày hỏi.
Tư Tuyết chôn mặt mình ở trước ngực Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự cứ ôm nàng như vậy, thậm chí hắn còn cảm nhận được cả người Tư Tuyết đang run rẩy.
“Đều tại ngài!” Tư Tuyết đột nhiên đập mạnh vào ngực Quyền Mạch Ngự, đầu vẫn vùi trong ngực hắn như cũ.
Đều tại hắn, nếu không phải hắn đánh đổ gốc cây kia thì nàng sẽ bị một đám ong vò vẽ lớn như vậy vây quanh sao?
Cái đánh này không nhẹ, Quyền Mạch Ngự bị Tư Tuyết đánh cho rên khẽ, lực tay của nha đầu này đúng là rất lớn.
“Đúng, tại ta.” Quyền Mạch Ngự thấp giọng nói.
Tư Tuyết không nói gì nữa, ôm lấy Quyền Mạch Ngự, vùi đầu sát vào hắn hơn.
“Chủ tử.” Tư Tuyết buồn bã gọi Quyền Mạch Ngự.
“Sao?” Quyền Mạch Ngự thấp giọng đáp.
Tư Tuyết dùng sức khắc trên lưng của Quyền Mạch Ngự, do dự hồi lâu.
“Ta không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi…” Giọng nói ấm ức của Tư Tuyết truyền đến.
Nghe Tư Tuyết nói vậy thì Quyền Mạch Ngự sững người, trong nháy mắt biết rằng Tư Tuyết đã bị ong đốt rồi.
“Để trẫm xem xem.” Quyền Mạch Ngự đưa tay đẩy đầu Tư Tuyết từ trước ngực mình ra.
“Ngài đừng đụng vào ta!” Tư Tuyết oán giận hét lên: “Không cho ngài nhìn!”
Trong nháy mắt Quyền Mạch Ngự cảm thấy dở khóc dở cười.
“Đừng làm rộn, có đau không hả?” Quyền Mạch Ngự không để ý đến Tư Tuyết, dùng sức đẩy đầu nàng từ trong ngực ra.
Sau đó Quyền Mạch Ngự nhìn thấy trên mặt Tư Tuyết bị ong vò vẽ đốt mấy vết liền, đã sưng phồng lên rồi, trong đó có một vết ở ngay trên mí mắt khiến cho mắt nàng bị sưng chỉ còn một đường nhỏ.
Từ lúc Tư Tuyết cảm nhận được ánh mắt sửng sốt của Quyền Mạch Ngự thì đã thấy tuyệt vọng.
Sau đó Quyền Mạch Ngự không chịu nổi, nhếch môi khẽ cười, hắn muốn nhịn cười nhưng nhìn gương mặt khôi hài này của Tư Tuyết thì không thể nhịn nổi.
Thấy Quyền Mạch Ngự cười Tư Tuyết cảm thấy mình như rơi vào hầm băng. Trời ạ, đến cả loại núi băng vạn năm như Quyền Mạch Ngự còn phải bật cười thì gương mặt của nàng đã bị huỷ đến mức độ nào chứ?
“Ngài đi đi! Ngài đi đi!” Tư Tuyết tức đến mức không chịu nổi nữa, nàng đẩy Quyền Mạch Ngự ra, tức đến muốn khóc.
Sau đó Tư Tuyết quay người nhào lên một cái cây, quay mặt vào phía thân cây, quay lưng về phía Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự ho khan hai tiếng, thu lại nụ cười, tiến lên đặt tay lên bả vai của Tư Tuyết, kéo cả người nàng vào lồng ngực mình.
“Được rồi đừng ầm ĩ nữa, mau theo trẫm quay về để thái y xem cho ngươi, không chút nữa lại sưng to hơn nữa.”
Nói rồi tay hắn dùng thêm sức dắt Tư Tuyết, nếu biết trước da mặt nàng mỏng như vậy thì lúc nãy hắn đã không cười rồi.