Edit:Ney
“Cách quá gần, bọn sói nơi này vừa nhanh vừa xảo quyệt, anh sợ bắn không chuẩn sẽ ngộ thương em.”
Nụ hôn mang tính động viên rơi lên tóc mai bên tai Tiêu Nhiên, Hưu Qua thả mềm giọng hết sức có thể giải thích từng chữ một. Ngữ khí của Tiêu Nhiên không giống như chất vấn, càng không giống hiểu lầm, đây vẫn là lần đầu tiên Hưu Qua thấy Tiêu Nhiên bộ dáng hai mắt mất hồn như vậy, thâm tâm vì thế không khỏi càng thêm thương tiếc.
“Trong tộc, tài bắn cung của anh trước giờ vẫn không tính quá tốt, tối đa cũng chỉ coi như ở mức trung bình, ngược lại em ở vào lúc đó anh hoảng đến mức hai tay cứ run lẩy bẩy, muốn thật giương cung bắn, khả năng sẽ hại em chết.”
Đến bây giờ Hưu Qua vẫn còn có chút sợ không dứt được, hắn xoa nhẹ xương sống Tiêu Nhiên thật nhiều lần để xác nhận người nọ còn đang an toàn dựa vào lồng ngực mình. Đầu ngón tay run lẩy bẩy mất khống chế như thể đang chứng minh cho những lời hắn nói.
Chính Tiêu Nhiên cũng không biết rốt cuộc mình muốn hỏi Hưu Qua hay là muốn hỏi Lăng Duệ trong mộng. Giọng nói trầm ấm của người đàn ông đó chậm rãi mang y ra khỏi mộng cảnh hỗn loạn vô biên. Tiêu Nhiên khẽ nghiêng đầu vùi vào hõm cổ Hưu Qua, cảm giác vô lực và hồi hộp mà ác mộng mang đến cho y liền biến mất sạch sẽ.
Hưu Qua nói gì y cũng nghe hiểu, mà tóm thẳng lại, giải thích bộc trực như vậy cũng chỉ mấy chữ “quan tâm sẽ bị loạn” là được. Tiêu Nhiên chậm rì rì dựng người dậy từ trên vai hắn, vừa xoay cái cổ cứng còng, còn vừa tranh thủ oán thầm một chút thì ra tiếng Hán của Hưu Qua có vẻ cũng không có tốt đến vậy.
Tóc đen rối tung che đậy tấm lưng hơi gầy lại dẻo dai, chắc khỏe của y, những vết thương bị sói hoang cào trên người đều đã được bôi thuốc kỹ càng cẩn thận. Thuốc bôi màu lục thẫm lạnh buốt đắp lên da thịt, vừa không bết dính còn có thể giảm đau. Tiêu Nhiên giơ tay dụi dụi mắt, y đang mặc một chiếc áo đơn mới, tay ngắn cổ rộng, vải vóc mềm mại, đúng lúc thích hợp với người bị cào ra máu hầu khắp nửa người như y, mà người có thể chăm sóc mình tỉ mỉ như vậy, cũng chỉ có thể là Hưu Qua thôi.
“Em biết anh không có… Chỉ là em ngủ lâu nên hơi choáng một chút thôi, không hiểu nhầm anh, anh… Tay anh làm sao vậy? Hưu Qua?!”
Miệng vết thương chưa băng bó trên cánh tay người đàn ông hiện rõ thảm trạng máu thịt be bét, Tiêu Nhiên cả kinh đến âm cuối đều khẽ run. Y vội vàng víu Hưu Qua sang kiểm tra kỹ càng, ngón tay thon dài của y cực kỳ nhẹ nhàng từ từ siết phần cổ tay so ra còn thô to gấp y hai lần của Hưu Qua. Tiêu Nhiên là kẻ đã từng mục sở thị cảnh thương vong, chính bản thân y cũng kinh qua vài lần thương nặng còn hơn thế này, nhưng chưa có bao giờ y căng thẳng đến thế.
Tiêu Nhiên nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn giữa ban ngày, phần bả vai y bị con sói đực cắn vào trừ chút trầy xước nhỏ xíu ra tròn số coi như không bị thương gì. Hết thảy đau đớn mà lẽ ra y phải nhận đều đã bị Hưu Qua cản lại. Hưu Qua bị thương thay y, Tiêu Nhiên sống sắp hai mươi lăm năm, đây chính là lần đầu tiên có người thay y ngăn chặn hiểm nguy…
Y hốt hoảng đến mức chẳng biết xử lý ra sao. Tiêu Nhiên từng bị tên xuyên thấu cẳng chân, từng bị lưỡi đao chém thương xương sườn, khi ấy y có thể thản nhiên đối mặt với bất kỳ thứ đau đớn nào. Mũi tên có gai ngược vậy thì khoét thẳng cả thịt, vết thương mà dài quá thì liền xỏ chỉ khâu lại!
Đau đớn với y là chuyện thường như cơm bữa, mấy năm rèn luyện trao cho y khả năng bình tĩnh đối mặt máu tươi, nhưng bây giờ đám máu đó lại là của Hưu Qua! Tiêu Nhiên lóng ngóng lại cẩn thận nâng cánh tay Hưu Qua, trong lúc tình thế cấp bách liền mắt cũng bò đầy tơ máu, rặt như một chú thỏ hoang mang luống cuống.
Băng gạc bẩn, dính đầy máu tươi bị Hưu Qua ném sang một bên hiển nhiên không thể dùng lại. Tiêu Nhiên tìm loanh quanh mà không thấy hòm thuốc đâu, bèn dùng một tay nâng cánh tay Hưu Qua, tay còn lại muốn xé áo mình. Trong lúc y cuống cuồng thì Hưu Qua không nhịn được chu môi chụt một cái vang dội lên trán y, rồi tự lấy dao găm ra hơ lên ngọn nến bên cạnh cho hồng, sau lại dành ra một tay khác ôm vững Tiêu Nhiên vào lòng.
Hưu Qua lấy cằm đè lên đỉnh đầu chộn rộn không yên của thanh niên, sói cắn bị thương so với quào trầy thì phiền phức hơn một chút, mùa hè nóng bức lại dễ nhiễm trùng. Tuy có thể để mặc nó từ từ liền lại, mà thấy Tiêu Nhiên lo lắng như vậy, hắn ngược lại có chút không đành lòng, cho nên còn không bằng tạm thời chịu đau chút làm vết thương mau lành.
Hắn ôm lấy Tiêu Nhiên dùng sức dụi lại dụi, vừa dịu dàng động viên y vừa duỗi cánh tay ra xa mình, dao găm nướng đỏ kề lên bờ miệng vết thương cắt khoét một chốc. Thịt nát xung quanh vết thương bị loại bỏ sạch sẽ, chỉ còn một loạt hố máu sâu đến tận xương. Vết thương quá sâu không có cách nào cầm máu hoàn toàn, Hưu Qua ấn Tiêu Nhiên không cho y ngẩng đầu. Hễ Tiêu Nhiên mà giãy phản kháng hắn thì hắn liền chơi xấu đưa lưỡi liếm tai y, hai ba nhát liền liếm đỏ nửa bên cổ người đang lo lắng cho hắn trong lồng ngực.
Xong đó Hưu Qua mới cười đùa lôi chỗ thảo dược còn lại từ trong túi áo ra nhai nát từng thứ một, lấy hỗn hợp cỏ xanh lục trét luôn vào mấy cái lỗ còn đang tụ máu rồi cởi áo đơn xé góc áo ra, tùy tiện băng lại. Hưu Qua cam lòng sao đặng xé quần áo Tiêu Nhiên, cái áo ngắn tay “mát mẻ” đen óng này càng tôn lên vẻ trắng nõn, thanh tú cực kỳ của Tiêu Nhiên, nếu mà thật sự muốn xé, vậy thì phải là trên giường xé chơi lấy tình thú!
=)))) Bị thương cũng không quên nhiệm vụHắn thành thạo băng kỹ vết thương mới thả Tiêu Nhiên ra. Tiêu Nhiên ở trong lồng ngực hắn giãy toát cả mồ hôi mỏng, tóc đen mềm mại dính vào chỗ đuôi mắt liên với thái dương, uốn lượn như mực. Hưu Qua mỉm cười dùng cái tay còn lành vuốt tóc thay y, không chờ y kịp mở miệng liền giành trước bày làm ra một bộ ủ ê để vòi vĩnh.
“Như vầy là băng kỹ rồi còn gì, không có gì to tát, mà tóm lại anh vẫn hơi đau một chút chút, bằng không em hôn anh một chút ha? Hôn một chút liền hết đauuuuuuu.” Hưu Qua nỗ lực dùng cách khôi hài này cho Tiêu Nhiên giải sầu, tuy Tiêu Nhiên quan tâm hắn là chuyện tốt, nhưng hắn không thích để Tiêu Nhiên lo lắng, càng không thích Tiêu Nhiên phải tự trách. Hắn chỉ cần Tiêu Nhiên tự nguyện chấp nhận hắn là đủ rồi, còn lại hết thảy hãy cứ để bản thân hắn bước từng bước một vào tâm lý Tiêu Nhiên đi!
Việc Tiêu Nhiên chủ động hôn quả thật là bất ngờ, Hưu Qua còn chưa nói hết câu thì môi đã cảm thấy mềm mềm. Khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ của thanh niên đột nhiên phóng đại trước mắt Hưu Qua, cánh tay có chút gầy gò nối đó ôm vòng lấy gáy của hắn. Cùng lúc đó còn có một cơ thể gầy gò mềm dẻo cũng chủ động dựa vào trong ngực hắn.
Đầu lưỡi ngây ngô ngượng nghịu gõ mở hàm răng Hưu Qua, chủ động thâm nhập. Trong nháy mắt đầu lưỡi chạm nhau đó cả người Tiêu Nhiên đều cứng cả lại. Thảo dược có thể giải độc sói [1] đại thể đều đắng chát với cay xè, y đắng đến giật cả mình. Với Tiêu Nhiên mà nói, mùi vị khó diễn tả bằng lời tấn công e rằng so với trăm nghìn tên nhọn còn làm người khó bề chống chọi. Y theo phản xạ túm chặt bả vai Hưu Qua, đầu ngón tay run một hồi lâu cuối cùng mới bấu chặt vào da thịt người đàn ông nọ, ra sức trả lại vị đắng đã nếm phải giữa môi răng.
[1]: Lang độc = độc sói: sói thì không có độc, nhưng ý chỉ là bọn bệnh tật do vết cắn của con sói mà ra.Lý trí đã trở thành thứ đồ vô dụng, tim Hưu Qua đập như nổi trống. Đám máu chảy ra vừa nãy căn bản không nhằm nhò gì, một tay Hưu Qua vòng lấy eo Tiêu Nhiên định thuận thế áp y về lại sập. Nhưng đương lúc Hưu Qua tính vậy thì Tiêu Nhiên lại lấy răng gặm đầu lưỡi hắn, hai tay y ghìm chặt bả vai dày rộng rồi dùng sức nhấn một cái, cặp chân cân xứng thon dài vững vàng khoanh tại bên eo Hưu Qua vừa kẹp vừa xoay, cứ thế ngang nhiên lấy động tác cưỡi ngựa mà y học được dùng ở trên người hắn.
Nếu không phải trên cánh tay còn đau lâm râm, Hưu Qua sợ là sẽ coi lúc này thành mộng cảnh kiều diễm trước kia. Hắn ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống tấm thảm da thú lót gỗ, mặc cho thanh niên cưỡi lên hông mình. Ánh nến dát lên Tiêu Nhiên một tầng sáng nhàn nhạt, y cúi người xuống kề lên trán Hưu Qua, đáy mắt đã khôi phục bình tĩnh cất giấu thứ ánh sáng mơ hồ. Chỉ một ánh mắt đụng nhau thôi, cũng đủ để y cam tâm tình nguyện đánh cược tất cả, cho dù là vạn kiếp bất phục.
Tiêu Nhiên khàn giọng nỉ non gì đó với Hưu Qua, nhưng bên tai hắn lúc này hết thảy đều chỉ là tiếng tim đập không ngừng cùng tiếng thở dốc nặng nề. Hạ thân hắn hưng phấn kề ở khe mông Tiêu Nhiên, hai cái tay hư hỏng lợi dụng thời cơ vuốt ve lưng y, mãi đến tận Tiêu Nhiên cắn cổ hắn dán đến thái dương lặp lại lời một lần nữa, hắn mới dùng đến sự kiềm chế to lớn nhất miễn cưỡng kéo tâm thần đã sớm thoát cương trở về.
Tiêu Nhiên đang nói với hắn về những chuyện trước kia, y tuy còn có ấn tượng nhưng nhớ không rõ lắm. Tiêu Nhiên kéo tay Hưu Qua đến sờ vào phần gáy bị tóc che lại của mình, chỗ đó có một vết sẹo mờ mà phải sờ thật kỹ mới tìm thấy được. Đây hẳn là vết thương bị từ rất lâu về trước, Hưu Qua dùng ngón tay cọ khe khẽ, cơ thể Tiêu Nhiên dần dần run rẩy. Y bị hắn vuốt dọc một đường từ da đầu vuốt đến sau gáy đã không nhịn được mềm cả người.
“Em đã có lần… ngã từ chỗ cao xuống, chắc là ở sau khi gặp anh, lúc vết thương khỏi thì không nhớ rõ mọi chuyện, cho nên em không biết, Hưu Qua… Em có nhớ anh, thế nhưng không nhớ rõ được.”
Tiêu Nhiên luôn luôn đối nhân xử thế khá vụng về, y kẹp eo Hưu Qua thẳng thắn trao ra tất thảy. Hưu Qua sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với y thế, mười năm trước giữa bọn họ nhất định đã phát sinh chuyện gì đó, cho nên Hưu Qua vì chuyện này mới có thể đối tốt với mình như vậy. Thế mà bây giờ liền một món trong đó y đều nhớ không rõ.
Tiêu Nhiên có chút sợ sệt và bất an, y cởi chiếc quần vướng víu ra, chỉ để một cái áo ngoài cưỡi trên người Hưu Qua, mông thịt trần truồng quen nẻo đem thứ giương cung bạt kiếm đồ vật kia cọ vào khe huyệt. Y chủ động ngẩng cổ hạ vai tiện cho Hưu Qua sờ cột sống mình, y vốn cũng muốn cởi bỏ áo ngắn, trần trụi triệt để, mà Hưu Qua trước một bước đè lại hai tay của y.
Tiêu Nhiên sợ mình giãi bày toàn bộ sẽ khiến hết thảy tan thành mây khói, y vừa mới bắt đầu lưu luyến sa vào phần dịu dàng ngọt ngào này, y không muốn nó cứ thế vụt qua rồi biến mất. Cảm xúc phức tạp hoảng loạn cực độ làm cho Tiêu Nhiên khó bề chấp nhận, y chỉ biết hơi thở của mình đã loạn triệt để. Tiêu Nhiên thử nhấc eo ngậm đỉnh của người đàn ông vào trong, nhưng miệng huyệt chật hẹp lại không để y được toại nguyện, ngay cả trước mặt Lăng Duệ y đều chưa bao giờ thấp kém đến vậy, nhất thời lòng không hiểu sao tràn đầy kinh hoảng.
Bờ mông bị Hưu Qua tát một tiếng vang giòn, Tiêu Nhiên bạnh người rên thành tiếng, cảm giác xấu hổ kỳ dị dọc theo xương đuôi hóa thành mềm yếu xông vào đầu óc, đỏ ửng chậm rãi lan tràn khắp khóe mắt mềm mại của y. Hưu Qua đột nhiên vươn mình áp y xuống dưới thân, hai ngón tay thay thế dương v*t thăm mở miệng huyệt nhỏ hẹp, chen vào hai đốt ngón tay.
Tiêu Nhiên nhất thời trời đất quay cuồng hoảng hốt chốc lát, gáy rơi vào thảm da thú còn mang theo nhiệt độ trên người Hưu Qua, cảm xúc quá mức rối bời làm cổ họng y khô khốc đau đớn, cũng may Hưu Qua ngậm môi y độ y một hơi. Hơi thở đan xen, nước bọt giao hòa triền miên làm Tiêu Nhiên dần dần thả lỏng thần kinh, vị đắng chát mà thảo dược để lại vẫn còn, mà y lại nhắm mắt ngước đầu ý tình tâm nguyện đón nhận nụ hôn này.
Hậu huyệt đã quen mưa gió rất dễ dàng bị an ủi ra vệt nước ướt át, Tiêu Nhiên có hõm eo, ở hai bên xương đuôi trông như hai cái lúm đồng tiền, dễ thương khiến người ta chịu không nổi. Hưu Qua mở rộng huyệt thịt y, dụ dỗ Tiêu Nhiên lấy chân quấn đến, một hồi giao hợp sảng khoái chính là lời giải thích và cam kết tốt nhất!
Hắn hôn lên mặt Tiêu Nhiên, trằn trọc lưu luyến, xương ngón tay cũng đi đến nơi sâu xa đè vững tuyến thể dùng sức ngoáy một chút. Tiếng lấy hơi mất thanh của thanh niên thỉnh thoảng tràn ra tại bên tai hắn, khí âm khàn khàn lộn xộn hiển nhiên đã trộn lẫn sự vui thích khó mà đè nén.
Hai chân Tiêu Nhiên leo tới vòng eo màu mật ong của Hưu Qua, xúc cảm da thịt chạm nhau vừa ấm áp vừa tình sắc, lần đầu tiên trong lúc làm tình y nổi lên ý làm phản, cho dù đã tự thân nếm trải ngon ngọt khi bị Hưu Qua đâm thẳng vào tuyến thể, y cũng không chịu yên mà dùng răng nanh gặm lung tung ở cổ hắn.
Đêm hè so với ban ngày thì mát hơn chút, Tiêu Nhiên mơ hồ thở dốc thành tiếng, đôi chân dài mướt mồ hôi bạnh lên đập một nhát, phần eo hông phát lực đột nhiên hướng bên người uốn một cái, đau nhức từ sâu trong xương tủy chui ra bị ngọt ngào vui thích đánh tan. Y kẹp eo Hưu Qua lần thứ hai vươn mình chiếm thế thượng phong, huyệt thịt bị ngón tay mở rộng nhỏ ra dịch ruột non ấm áp trong suốt, y dựa vào ánh nến đem rung động cùng nóng cháy trong đáy mắt Hưu Qua giờ phút này khắc sâu vào tâm khảm. Từ đó về sau năm rộng tháng dài, Tiêu Nhiên rốt cuộc không còn sinh với Hưu Qua nửa phần hoài nghi.
Tiêu Nhiên ngồi trên bụng Hưu Qua nhấc mông hạ eo, đầu nấm chừng như cái trứng bị y đón vào miệng huyệt bao lấy hết mức. Tiêu Nhiên căng bả vai khẽ rên, cảm giác căng tràn khiến người tê cả da đầu làm hông y run rẩy. Thứ đó của Hưu Qua thật ngoài sức tưởng tượng, Tiêu Nhiên chống trên cơ bụng tinh tráng rắn rỏi của hắn, móng tay luống cuống lưu lại loạt vết cào nhàn nhạt.
Tiêu Nhiên nhíu mày nín thở liều mạng nuốt lấy đao thịt đỏ sẫm, y đã hành động rồi lý nào có thể quay đầu, liền đó Tiêu Nhiên cắn răng ngồi xuống hết mức. Huyệt thịt bao kẹp dương v*t nếm đến ảo giác như bị xé rách, thế nhưng chung quy làm tình giữa đồng tính phải có thêm chút đau đớn và thô bạo mới mê người. Tiêu Nhiên run cánh môi rỉ ra vài tiếng khóc, trên mặt nhuộm càng nhiều sóng hồng.
Y bất ngờ yêu thích loại cảm giác chủ động trong cuộc yêu như thế này, cảm giác đau mang đến từ cục diện mình đang nắm trong lòng bàn tay dễ chấp nhận hơn nhiều. Tiêu Nhiên uỡn ngực lên lắc hông để thứ trong cơ thể đâm đúng vào yếu điểm, làm tình một cách thô bạo mang đến dư lực cực kỳ mềm yếu triền miên. Tiêu Nhiên thoải mái đến cuộn tròn ngón chân, y cặp hông Hưu Qua mê man lại quyến rũ xoay lắc không ngừng, luôn luôn nỗ lực tìm kiếm góc độ càng đê mê hơn.
So với hàng phục một con ngựa khỏe, thì có thể cưỡi trên người Hưu Qua còn đem đến cảm giác thành công hơn cả thế. Tiêu Nhiên thoả mãn đến cương lên, hai chỗ trước ngực không người thăm hỏi sậm màu hơn, kể cả đầu v* trước giờ cứ lõm trong quầng ngực cũng vì kích thích tình dục mang lại là dựng đứng lên. Tóc dài thanh niên rối tung, áo lót màu đen dán vào người, phần ngực mở rộng bôi thuốc cùng trang sức nanh sói nguyên thủy cổ xưa. Hưu Qua đại khái là vui đến ngớ người, hắn ngơ ngác đưa tay ra vuốt tóc rối bên mặt Tiêu Nhiên. Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhiên rút đi che giấu cùng thận trọng đối với hắn, y loã lồ nguồn gốc và dã tính, so với hắn từng mong đợi còn khoa trương và động lòng người hơn nhiều, như sói con mới vừa mọc nanh nhọn, vâng theo bản tâm giương nanh múa vuốt gây sóng gió.
Hưu Qua dùng ngón tay đẩy mở hàm răng Tiêu Nhiên, hắn đè tay ở chiếc răng nanh trắng của người thanh niên rồi khẽ cười thành tiếng, bụng dưới đột nhiên phát lực dựa vào tư thế cưỡi nên cơ thể không trở ngại chút nào xuyên vào nơi sâu xa đường ruột, chiều sâu như đến nội tạng đủ để đâm người bên trên đến thét chói tai lăng loạn.
Tiếng khóc của Tiêu Nhiên bị hắn dùng ngón tay cái chặn về hơn nửa, Hưu Qua đội eo đưa eo không cho phép y chống cự đánh thẳng đến phần cuối, đầu nấm chống đến nơi chưa từng biết đến mà tùy ý xâm lược, mào gà áp qua điểm nhạy cảm chui vào chỗ bên trong hai tấc trắng trợn chen cọ chà đạp, cánh tay bị thương bóp vững lấy xương hông Tiêu Nhiên, xương ngón tay y trên cánh tay màu mật ong phiếm màu trắng, gân xanh gồ lên. Hưu Qua dừng ở thắt lưng Tiêu Nhiên lấy ngón tay ghìm chặt lõm xuống, Tiêu Nhiên bị hắn bấm đến xương mềm ra như nước, cảm giác đau nhức cùng ngột ngạt đồng loạt lan ra, dương v*t hứng khởi nhất thời càng đứng thêm một chút, hậu quả phần eo bị chèn ép chính là hậu huyệt càng mẫn cảm, Tiêu Nhiên thậm chí có thể mường tượng ra được cảnh ngũ tạng lục phủ của mình bị làm đến lệch vị trí!
Dục vọng chinh phục dục và bạo ngược đều là ác liệt từ sâu trong xương Hưu Qua, Tiêu Nhiên lớn mật làm bậy, vậy hắn chấp nhận toàn bộ đồng thời cũng
trả lại gấp bội. Đáy mắt Hưu Qua nổi lên hưng phấn vằn cả tơ máu, hai viên túi căng tròn cũng hận như không thể cùng chen vào cái nơi tiêu hồn thực cốt ấy, vết thương chưa kết vảy nghiễm nhiên lần thứ hai thấm huyết.
Hưu Qua hồn nhiên xông mở khoang miệng Tiêu Nhiên đưa ngón tay hướng đến cuối cuống họng rồi mô phỏng động tác làm tình, nước bọt ấm áp bị hắn phiên quấy thành chỉ bạc dâm mỹ. Tiêu Nhiên hưởng thụ đến mức hai chân run rẩy, đến dịch ruột non đều bị Hưu Qua bịt đến khó mà tràn nổi ra miệng huyệt được. So với lần thứ nhất của hai người, lần làm tình này còn bạo, còn kịch hơn rất nhiều, thế nhưng Tiêu Nhiên lại đắm chìm vô cùng.
Y rất yêu thích loại tình dục gắn bó keo sơn trần trụi này, y ngậm ngón tay Hưu Qua rên rỉ ra tiếng, hết thảy chỗ sảng khoái bên trong hậu huyệt đều bị đao thịt to dài nghiền qua từng nơi một. Vui thích thuần túy trên sinh lý tràn ngập tâm trí y, đến xấu hổ cơ bản y đều chẳng có, y ở trước mặt Hưu Qua – là ở trước mặt người đàn ông duy nhất vì y mà bị thương trên thế gian này. Tiêu Nhiên chẳng còn đếm xỉa tình cảm gì nữa cả, chỉ cần đơn thuần đắm chìm vào tất cả những thứ này là tốt rồi.
Đuôi mắt Tiêu Nhiên đượm hồng, núm vú bị người đàn ông không nhịn nổi nữa nhỏm dậy gặm nếm. Bọn họ từ một cưỡi một nằm biến thành ôm quấn nhau, Hưu Qua nâng mông y, tách đùi y làm vào nơi cực nóng ấm trong cơ thể y. Tuyến thể, đầu v*, dương v*t, cho đến gáy, tất cả những nơi có thể đem lại khoái cảm cho y đều bị người đàn ông ấy lần lượt vuốt ve, an ủi.
Tiêu Nhiên hoảng hốt rớt nước mắt, Hưu Qua có những lúc có lý trí còn có thể nhín chút hôn khẽ chúng, dương v*t ít trải qua chuyện tình dục từ đầu chí cuối đều được Hưu Qua nâng niu, đầu nấm bị xoa nắn vui thích, cái kén thô ráp chà xát nơi non mềm nhất trên cơ thể y. Tiêu Nhiên lúc này thật giống dây cung bị Hưu Qua kéo căng lúc ban ngày kia, y bị đóng đinh ở nơi xa lạ đến cực điểm, toàn thân đều bị Hưu Qua nắm trong bàn tay.
Chính bản thân Tiêu Nhiên cũng không biết khi nào thì mất chủ quyền, nhưng cho dù có bị Hưu Qua chi phối hết thảy y cũng chẳng đắn đo. dương v*t to lớn, cứng rắn của hắn bị rút ra một nửa, rồi bắt đầu hung tợn đâm thúc vào điểm yếu của y. Hai cánh tay của Tiêu Nhiên cào lung tung lên sau lưng Hưu Quan, từng tia sáng trắng lóa nổ ra đã choán hết tầm mắt y lúc này.
Y nghẹn ngào, cả phía trước và phía sau đồng thời bị đẩy đến đỉnh điểm cơn cực khoái, thể nghiệm trước nay chưa từng có kéo vụt y vào bể dục mênh mông, dường như chết đuối. Tiêu Nhiên hụt hơi mất mấy giây, y rớm nước mắt, hông co rút, bắp chân căng cứng vô lực rũ xuống thảm lông thú phía sau lưng người đàn ông, mồ hôi trên trán rịn ra và nước mắt hòa lẫn nhau thấm ướt mái tóc đen của y.
“Tiêu Nhiên… Tiêu Nhiên, chúng ta ấy à, còn cả đời cơ mà… Chuyện trước kia em cứ từ từ, nghĩ ra rồi lại nói…”
Hơi thở Hưu Qua cũng rối loạn hoàn toàn, hắn dựa vào chút kiềm chế cuối cùng bắn lên chân Tiêu Nhiên, tinh dịch đậm đặc bắn đầy bắp đùi đỏ ứng run rẩy của thanh niên. Hưu Qua hôn nhẹ lên đuôi mắt y, đợi hôn hết vết nước mắt mặn đắng kia mới quyến luyến bò đến bên tai y chầm chậm nói.
“Thêm nữa, chuyện anh vừa gặp đã yêu em, cho dù em có nhớ hay không, đều cả đời không đổi.”