"Ta giống như..." Phượng Thiển nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt kinh ngạc vặn vẹo gật đầu: "Nghĩ tới..."
Đây là khách điếm kỳ quái lại có nam nhân kỳ dị thôi!
Tuy rằng lúc ấy hắn cố ý đè thấp tiếng nói, nhưng thói quen và ngữ điệu nói chuyện sẽ không thay đổi. Hơn nữa hiện tại hắn có tâm muốn cho mình nghe ra, mình muốn nhận sai cũng không được!
Nhưng vì cái gì nam nhân này muốn kết hôn với nàng?
Không phải cổ nhân đều rất xem trọng trinh tiết sao? Hiện tại nàng là vợ bé bé của Quân Mặc Ảnh, chẳng lẽ tấm thân rách này còn có thể mang về Việt Nam làm Thái Tử phi?
Phượng Thiển cảm thấy tam quan của mình lại một lần nữa bị phá vỡ.
"Vậy Tiểu Thiển đồng ý trở về với ta sao?" Nam Cung Triệt lại bước từng bước đến gần nàng, đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo một cỗ ôn nhu ý cười.
Phượng Thiển theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua nam nhân ngồi trên long ỷ, chỉ thấy đáy mắt Quân Mặc Ảnh đầy lửa giận, quanh thân phát ra từng trận khí lạnh, giống nhau chỉ cần nàng dám gật đầu, hắn sẽ trực tiếp đông chết cộng thêm nướng tiêu nàng.
A a a, rất khủng bố...
Phượng Thiển yên lặng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn hắn, rất ngạc nhiên hỏi Nam Cung Triệt: “Ngươi cũng chỉ gặp ta hai lần mà thôi, rốt cuộc là con mắt không đúng mới nhìn trúng ta?"
Nam Cung Triệt xấu hổ.
Nữ nhân này, thật đúng là không giống người thường.
Cái gì mà con mắt không đúng mới nhìn trúng nàng? Nàng có cần tự hạ thấp mình như vậy không...
"Tiểu Thiển tính sai rồi, tính cả hôm nay, đây là lần gặp thứ ba của chúng ta. Từ đêm hội hoa đăng chương hôm đó, ta đã nhất kiến chung tình với ngươi."
"..."
Khóe miệng Phượng Thiển run rẩy hai cái, nam nhân kỳ lạ này, vì cái lông gì nhất kiến chung tình với nàng? Chẳng lẽ là bởi vì nàng kể được chuyện xưa loạn thất bát tao?
Quả nhiên yêu thích khác người...
"Khụ!" Nàng nặng nề mà khụ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: "Tuy rằng ngươi đã gặp ta lần thứ ba, nhưng đêm đó ta vốn không nhìn thấy ngươi, cho nên tính đúng ta mới thấy qua ngươi hai lần mà thôi. Hơn nữa từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, ta cũng không có thể vừa thấy ngươi đã nhất kiến chung tình. So, vì cái gì ta phải đi với người?"
"Bởi vì sau khi trở về với ta, ngươi chính là Thái Tử phi Việt Nam, là Hoàng Hậu tương lai của Việt Nam." Nam Cung Triệt cười khẽ, chợt thu ánh mắt lại, còn nói: “Đương nhiên, ta biết ngươi cũng không coi trọng mấy thứ đó, ngươi muốn tâm một người, không phân cách, đúng không?"
Ngực Phượng Thiển bị đánh một cái, biểu tình trên mặt cứng lại.
Tâm một người, không phân cách?
Nam Cung Triệt còn tiếp tục nói: “Tiểu Thiển, còn nhớ rõ đêm đó ta hỏi ngươi vấn đề kia không? Lúc ấy ngươi không nói cho ta biết đáp án, nhưng trải qua hôm nay, ta nghĩ ta đã đoán được."
Phượng Thiển ngẩn người, cũng không nói, liền nhìn hắn.
"Đáp án chính là ca khúc ngươi hát hôm nay, nguyện có được tâm của một người, bạc đầu không phân ly, đúng không? Sở dĩ ngươi không thích chuyện xưa kia, cảm thấy chuyện xưa kia không thú vị, là vì nhân vật chính bên trong không thể dựa theo suy nghĩ của ngươi ở cùng một chỗ, giữa bọn họ còn rất nhiều người nhiều việc ngăn cách, có phải không?"
Nam Cung Triệt chậm rãi vươn tay về phía nàng: "Tiểu Thiển, theo ta trở về đi, ta sẽ cho ngươi tất cả."
Mọi người đều kinh hãi.
Nếu nói vừa rồi đế vương tình nguyện bỏ qua hai mươi tòa thành trì cũng muốn giữ Phượng tiệp dư lại đã khiến bọn họ cảm thấy ngạc nhiên, như vậy giờ phút này lời Nam Cung Thái tử nói chính là một quả bom!
Nếu bọn hắn không hiểu sai, Nam Cung Thái tử nói là tâm một người, không phân cách, nói cách khác, đời này hắn chỉ cần một mình Phượng tiệp dư, phải không?
Thân là Thái tử Việt Nam, thân là đế vương tương lai của Việt Nam, sao hắn có thể son sắt cam đoan như vậy!