Nếu Quân Mặc Ảnh thật là bởi vì áy náy, vì bồi thường, vậy lúc trước khi nàng vừa tỉnh lại, sao không thấy hắn có nửa điểm tỏ vẻ?
Trừ bỏ một cái phong hào tài nhân, trừ bỏ một chút quà tặng thương cảm, hắn thậm chí chưa từng đến xem nàng nửa con mắt.
Nếu không phải ngày đó nàng đi ra ngoài thỉnh Thái y cho Lưu Nguyệt gặp phải, chỉ sợ bây giờ nàng còn bị gạt sang một bên ở cung Dao Hoa đó.
Nói lui một vạn bước, cho dù thật là bởi vì nàng hộ giá có công thì như thế nào?
Phượng Thiển nhíu mày nhanh đến mức không thể nhận ra, thầm nghĩ có bản lĩnh lão nhân gia ngài đi tìm người ám sát, sau đó an bài nữ nhân khiến ngài vừa lòng hộ giá cho Quân Mặc Ảnh, xem hắn còn có thể phong phi thêm một lần nữa hay không?
Hoặc là giống nàng lúc trước, chỉ phong làm tài nhân liền xong việc.
"Nô tì sợ hãi." Phượng Thiển cúi đầu xuống, nhớ lại một lần các loại cung đấu đã xem trong kịch.
"Nô tì sinh là người hoàng gia, chết là ma của Hoàng Thượng, làm việc vì Hoàng Thượng đều nên làm, sao dám nói bồi thường gì, huống chi bây giờ nô tì còn rất tốt đứng ở chỗ này, nếu như lúc trước cái mệnh này của nô tì có buông xuống, nô tì cũng không oán hận một câu."
Nói xong, chính đầu nàng cũng run lên, thấy nổi da gà.
Thái Hậu khen ngợi cười gật đầu: “Ngươi đứa nhỏ này, từ lúc cung tới nay đều im lặng, ôn lương hiền thục, quả thật là tốt. Ai gia không có nhìn lầm ngươi."
Nói xong, ghé mắt nhìn Liên Tịch một cái, Liên Tịch hiểu ý, từ trong tay áo lấy ra một cái vòng ngọc đưa tới trước mặt Phượng Thiển. Thái Hậu nhân tiện nói: “Hôm nay vội vàng, ai gia cũng chưa kịp chuẩn bị thứ gì tốt cho ngươi, đây là vòng tay huyết ngọc ai gia đeo nhiều năm, ngươi cầm tạm trước."
Phượng Thiển lập tức thấy thụ sủng nhược kinh nói: “Lễ này của Thái Hậu rất quý trọng, làm sao nô tì dám nhận được?"
"Thiển phi không chê là tốt, mau cầm đi. Ngày khác ai gia cho người mang vài thứ đưa tới cung Phượng Ương."
"Đa tạ Thái Hậu, vậy nô tì liền cung kính không bằng tuân mệnh." Phượng Thiển cố nén hoan hô nhảy nhót trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc nhận lấy vòng tay huyết ngọc, tay run cả lên.
Vòng tay này sáng bóng như vậy, vừa thấy chính là đồ tốt, cũng không biết có thể bán bao nhiêu tiền!
Vòng tay vừa vào tay, Thái Hậu liền nói ngay sau đó: “Xem trí nhớ ai gia này, suýt nữa đã quên hỏi, Thiển phi tính khi nào thì chuyển đến cung Phượng Ương ai gia cũng phái hai người đi qua giúp đỡ chút, đỡ đến lúc đó Thiển phi bận không qua nổi."
"Hả" Người nào đó đang nhìn chằm chằm vòng tay huyết ngọc sửng sốt, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thái Hậu.
Tươi cười trên mặt Thái Hậu có chút cứng ngắc, thầm nghĩ một người thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý tứ của bà?
Chỉ sợ là hiểu được mà giả bộ hồ đồ thôi.
Nghĩ như vậy, trong lời nói không hề quanh co lòng vòng: “Ai gia là hỏi, Thiển phi tính khi nào chuyển đến cung Phượng Ương. Dù sao cung Phượng Ương mới là tẩm cung của Thiển phi, luôn ở cung Càn Long cũng không tốt, dễ để người ta nói lời ra tiếng vào."
Phượng Thiển trừng mắt nhìn, nói: “Nhưng mà, là Hoàng Thượng để nô tì ở chỗ đó."
Vẻ mặt thuần nhiên.
Mi tâm Thái Hậu nhảy lên, tươi cười gần như run rẩy.
Được lắm Phượng Thiển, chỉ là một phi tử nho nhỏ, liền dám lấy Hoàng Thượng áp chế bà.
"Nghĩ đến đấy, có khi Thiển Phi hiểu lầm ý Hoàng Thượng. Có lẽ ngay từ đầu Hoàng Thượng có nói qua, nhưng thời gian dài như vậy, khó nói Hoàng Thượng không có ý muốn ngươi rời đi. Có một số việc, hiểu lòng là tốt rồi, nếu nháo đến mức để Hoàng Thượng đuổi ngươi đi, trên mặt Thiển Phi cũng không dễ nhìn lắm."
Phượng Thiển ghét bỏ bĩu môi, miễn bàn có bao nhiêu nghĩ muốn nói lại nguyên lời của Quân Mặc Ảnh cho Thái Hậu nghe.
Chỉ cần nàng vui, hắn vĩnh viễn cũng không sẽ đuổi nàng.
Nàng cũng không phải tiểu bạch hoa, chẳng lẽ lời nói rõ ràng như vậy cũng có thể hiểu lầm sao?