"Trương Tiến, khi nào thì ngươi cũng trở nên ấp a ấp úng như vậy."
Bị đế vương nói toạc ra như vậy, Trương Tiến có chút xấu hổ, trên mặt hiện lên một chút đỏ: “Hoàng Thượng thứ tội."
"Nói thẳng đi."
"Vâng." Trương Tiến gật đầu: "Hai tháng trước Hoàng Thượng phân phó vi thần đi thăm dò thích khách kia, nay đã có vài manh mối, dựa theo võ công của thích khách và binh khí hắn lưu lại, hẳn là sát thủ Miêu Cương, nhóm người này cũng không có mục đích riêng gì, được người khác thuê ám sát."
"Người nào thuê?"
"Bẩm Hoàng Thượng, ở mặt ngoài xem ra, vụ ám sát này do phái chủ chiến của Tây Khuyết gây nên. Bọn họ bất mãn Tây Khuyết bại trước Đông Lan, cả ngày nghĩ khơi mào chiến tranh, mặc kệ ám sát thành hay bại, chung quy là có thể làm thỏa mãn ý của bọn họ. Nhưng vi thần lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Nhưng mà lúc vi thần còn muốn điều tra thêm, manh mối liền bị chặt đứt."
"Vậy bắt đầu tra người đứng phía sau ở Tây Khuyết."
"Vâng, vi thần tuân chỉ."
Lúc chạng vạng, quả nhiên đế vương đến cung Phượng Ương, dùng xong bữa tối cũng không có ý tứ rời, ban đêm liền trực tiếp ngủ lại. Đông Dương và Lưu Nguyệt đều rất vui vẻ, lúc trước chủ tử vừa tỉnh lại, Hoàng Thượng không có tới xem chủ tử, các nàng đều nghĩ đến kia một kiếm kia không có tác dụng.
Không nghĩ tới, chủ tử thật đúng là trong họa có phúc.
Mấy ngày kế tiếp đều như thế, trừ bỏ vào triều, thảo luận chính sự, phê duyệt tấu chương, nơi đế vương đi cũng chỉ có cung Phượng Ương, nữ nhân trong hậu cung người người đỏ mắt ghen tị, hận không thể giết Phượng Thiển.
Ngay cả Thái Hậu trong cung Phượng Minh cũng không ngừng thở dài, không thể nói là Hoàng Thượng cố ý.
Bởi vì mình để Phượng Thiển chuyển ra khỏi cung Càn Long, tuy rằng bên ngoài Hoàng Thượng không nói gì, trong lòng cũng không dễ chịu, cho nên mượn phương pháp này tuyên bố độc sủng Phượng Thiển.
Một ngày này, Phượng Thiển ở trong cung Phượng Ương Cung chơi đùa hoa cỏ, đột nhiên có tiểu thái giám đến truyền khẩu dụ của đế vương, nói là mời Thiển Phi nương nương đi qua.
Phượng Thiển cảm thấy kỳ quái, bình thường Quân Mặc Ảnh đều tự mình đến tìm nàng, chưa bao giờ để người khác truyền nàng đi qua. Nhưng mà nghĩ lại, có thể là hiện tại hắn bận quá không thoát được, hoặc là vừa vặn gặp phải chuyện gì, cũng không lo nhiều.
Chính là lúc đi cùng tiểu thái giám, Phượng Thiển liền cảm thấy không thích hợp.
Tuy rằng nàng có chút ngu ngốc, cũng dễ dàng lẫn lộn khung cảnh quanh mình, nhưng đường từ cung Phượng Ương đến cung Càn Long nàng đã từng đi qua, tuy nói bản thân không tìm ra, lại không có nửa điểm ấn tượng nào.
Nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, nhất là hoa cỏ có chút điêu linh, liếc mắt một cái liền nhận ra là nơi không thường có người đến, gần cung Càn Long tuyệt đối không có nơi nào như vậy
Một trận gió lạnh thổi qua, bỗng dưng Phượng Thiển rùng mình một cái, trong lòng cũng dâng lên cảm giác lạnh lẽo trong người, theo bản năng liền dừng bước.
"Phượng Thiển."
Nhưng vào lúc này, đột nhiên tiểu thái giám dẫn đường xoay người lại, trong giọng nói mang theo một cỗ lạnh lẽo.
Phượng Thiển kinh sợ.
Không đợi nàng nhìn kỹ mặt đối phương, đột nhiên trước mắt có bộ phấn trắng bay tới, lao thẳng mặt mà đến, đến khi nàng muốn nín thở, đã là quá muộn.
Trước khi hôn mê một giây, Phượng Thiển còn không khỏi ở trong lòng "Đờ mờ" một tiếng.
Sao lại chơi kiểu như vậy, dưới ban ngày, thế nhưng còn phát rồ đến bắt cóc như thế.