Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 146

Không phải này?!

Vẻ mặt Phượng Thiển mờ mịt, đó là người nào?

Quân Mặc Ảnh không tiếp tục nói tiếp, từng bước một đi đến chỗ nàng. Mặc thường phục màu lam tạo cảm giác nhẹ nhàng, tạo ra tầng tầng lớp lớp gợn sóng, như đã nhấc lên một tầng bọt nước trong lòng Phượng Thiển.

Nam nhân này, ngay cả đi đường cũng phải đẹp trai như vậy sao?

Thân thể Phượng Thiển ở trong chăn cuộn thành một đoàn, ôm trái tim nhỏ của mình, ánh mắt ngập nước nhìn nam nhân càng ngày càng gần mình, vẻ mặt không che dấu mê muội không thể nghi ngờ làm lòng Quân Mặc Ảnh bốc lên một ngọn lửa.

"Còn đau không?" Quân Mặc Ảnh đứng ở bên giường, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống nàng, đuôi lông mày khóe mắt lại mang theo một cỗ mị hoặc.

Đột nhiên Phượng Thiển cảm thấy có phải mình đang nằm mơ hay không, vì cái gì lời nam nhân này nói một câu nàng cũng không nghe hiểu.

Hơn nửa ngày, đột nhiên nàng vươn tay từ trong chăn ra, nhìn thoáng qua cánh tay đâm bị thương, kinh ngạc lắc đầu: “Không đau."

Quân Mặc Ảnh nhíu mi: “Ừm, không đau là tốt rồi."

Phượng Thiển liền nhìn hắn cởi từng lớp từng lớp y phục, khi trên người hắn chỉ còn một cái áo ngủ mỏng tanh, thấp thoáng có thể thấy được đôi vai gầy gò, ngực, cơ bụng của nam nhân.

Đờ mờ!!!

Trực tiếp quyến rũ!

Lúc này nàng hoàn toàn hiểu được vừa rồi Quân Mặc Ảnh nói câu kia có ý tứ gì, còn đau không đương nhiên là nơi đó.

Bà nội nó, quả nhiên nàng vẫn rất thuần khiết!

"Đau, ta còn đau rất Quân Mặc Ảnh, ta vừa mới tốt, ngươi đừng lại biến ta chỉ nằm trên giường, ta còn muốn ngắm cảnh.”

"Ừ, trẫm sẽ nhẹ một chút." Quân Mặc Ảnh không giận cười lại, tư thái tao nhã xốc chăn trên người nàng lên, sợ nàng bị lạnh, lại vội vàng ôm nàng vào trong lòng.

"Cái gì nhẹ một chút?" Phượng Thiển phát điên đánh vào ngực hắn, thế nhưng đánh đến cơ ngực a a a. Sao nam nhân này nơi nơi đều là quyến rũ vậy làm nàng run lên, đột nhiên ý thức được mình lại mê trai vào lúc này, vội vàng nghẹn đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn mắng: “Ta vốn không nói ý tứ kia có được không?"

"Trẫm biết, trẫm đều biết." Quân Mặc Ảnh vuốt đầu nàng, thấp giọng dụ dỗ, đánh gãy lời của nàng.

Phượng Thiển tặng cho hắn ánh mắt, ngươi biết cái rắm!!

"Có phải Thiển Thiển sợ đau hay không? Yên tâm, trẫm nhất định sẽ không dùng sức như vậy." Quân Mặc Ảnh nhẹ thở dài một hơi, như là cố ý, cắn tai nàng xấu xa cười nhẹ: "Lại nói tiếp, đó là lần đầu tiên của Thiển Thiển, trẫm nên khống chế mới đúng. Thật sự là Thiển Thiển rất chủ động, rất mê người, làm cho trẫm nghĩ khống chế cũng khó."

Giọng nói trầm thấp ôn nhu quả thực rất mê người, hơn nữa cặp ma trảo không ngừng khiêu khích trên người nàng, Phượng Thiển khóc không ra nước mắt phát hiện thế nhưng hô hấp của mình cũng dồn dập.

Cố tình lời nam nhân chết tiệt này nói ra còn trêu chọc như vậy.

Rất chủ động, rất mê người!

Là như nàng nghĩ tới sao?

Nàng trúng mị dược, thân bất do kỷ được không?

Nhớ lại lần phóng túng duy nhất từ trước đến nay kia, Phượng Thiển có ý nghĩ muốn tìm chết.

Chết tiệt!!

Sao nàng không lưu lại ấn tượng tốt đẹp chút, sao phải xảy ra ở dưới tình huống bị người khác kê đơn vậy.

Sớm biết là như thế này, còn không bằng sớm tìm đêm dài vắng vẻ đè nam nhân này đi.

"Vật nhỏ, nói cho trẫm, nàng cũng muốn, có phải hay không?"

"Không nghĩ tới."

Phượng Thiển nghiến răng nghiến lợi rặn ra hai chữ, âm thanh buộc chặt, thân thể run rẩy không ngừng.
Bình Luận (0)
Comment