Phượng Thiển muốn nói ta không nghĩ cái gì, nhưng câu nói tiếp theo của Quân Mặc Ảnh lại khiến nàng nói không nên lời.
"Nếu trước kia chưa từng có, trừ ngươi ra, về sau cũng sẽ không có."
Quân Mặc Ảnh nhìn nàng chằm chằm, khóe môi cong lên, câu mất lòng người: “Huống chi, không phải trẫm nói rồi sao, chỉ cần ngươi yêu cầu không quá phận, trẫm đều đáp ứng ngươi. Ngươi còn có gì phải sợ?"
Phượng Thiển choáng váng, sửng sốt, ngây người, ngây ngốc.
A, có thể không cần ôn nhu nói với nàng như vậy không?
Dáng vẻ chân thành này, cái gì kêu trừ ngươi ra, về sau cũng sẽ không có ai?
Đây là tiết tấu độc sủng sao!
Quân Mặc Ảnh bị vẻ mặt phấn hồng của nàng làm cho sung sướng, nhịn không được ôm gáy nàng cắn một ngụm ở miệng.
"Á..." Phượng Thiển ăn đau, rốt cục hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận mắng: “Ngươi là cẩu sao!"
Đúng lúc Lý Đức Thông bưng điểm tâm đến, đụng một màn này, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa sợ tới mức ném điểm tâm bỏ chạy. Này này này... Phượng tiệp dư là mất trí nhớ, cũng không phải ngu ngốc, vì cái gì trở nên khủng bố như vậy? Hiện tại đang mắng Hoàng Thượng sao?
Được rồi, coi như Phượng tiệp dư điên rồi, nhưng vì cái gì đế vương anh minh thần võ của bọn họ cũng cùng điên? Bị mắng còn có thể cười đến vui vẻ như vậy?
Quân Mặc Ảnh đương nhiên không điên, hắn vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn này liền cảm thấy thú vị nhi, mềm lòng.
Không biết vì cái gì, rõ ràng từ trước cũng gặp qua, lúc vật nhỏ hôn mê, không phải hắn cũng đến thăm nàng hai lần sao, như thế nào cố tình khi đó sẽ không cảm thấy nàng mê người như vậy? Chẳng lẽ bởi vì khi đó vật nhỏ nhắm hai mắt?
Quân Mặc Ảnh cảm thấy hắn kết luận thực có đạo lý, xem một đôi mắt có thể nói, ai thấy được không thể sủng đau?
Nhưng hắn cũng thực ảo não, sao không phát hiện vật nhỏ này sớm hơn, còn để nàng ở thái y viện bị khi dễ.
Nếu Phượng Thiển biết giờ phút này hắn nghĩ cái gì, khẳng định cười lạnh ba tiếng trào phúng một chút: "Ngươi nói sai rồi, cô nãi nãi đã bị khi dễ một năm!
Quân Mặc Ảnh vỗ đầu nàng ý bảo nàng đứng lên, chính mình cũng đi theo đứng lên: “Trẫm muốn đi Ngự Thư Phòng gặp Đoan Vương, Lý Đức Thông lấy điểm tâm đến ngươi đều có thể ăn, nhưng không thể ăn nhiều, biết không?"
Phượng Thiển nghĩ nghĩ, gật đầu: “Sẽ để lại cho ngươi một chút."
"Không phải giữ lại cho trẫm, mà giữ bụng ngươilại Quân Mặc Ảnh cười mắng: "Sắp dùng bữa tối rồi!"
Bất quá nhớ tới ánh mắt nàng mỗi lần nhìn đến đồ ăn, Quân Mặc Ảnh đột nhiên cảm thấy chính mình nói với nàng cũng không tốt, lúc đi ra tẩm cung lưu lại một câu: “Lý Đức Thông, nhìn Phượng chủ tử của ngươi, không thể cho nàng ăn nhiều."
"Nô tài..." Lý Đức Thông còn chưa nói dứt, bóng dáng màu vàng liền biến mất trong tầm mắt.
Lý Đức Thông âm thầm kêu khổ, hắn thật sự không phải muốn nói "Nô tài tuân chỉ"!
Nhiệm vụ này vốn đủ gian khổ, đầu quả tim đế vương, mình nào dám quản? Huống chi hắn còn chưa kịp hỏi rõ ràng cái gì là "Nhiều lắm", khái niệm này cũng chưa cái xác thực, mình phải canh thế nào?
Lý Đức Thông ưu sầu thu hồi tầm mắt, liền nhìn đến tiểu cô nãi nãi kia đã tự mở lồng ăn, tướng ăn kia... Quả thực tham ăn!
Điều chỉnh một chút biểu tình, Lý Đức Thông hé ra khuôn mặt tươi cười đi qua: “Phượng tiệp dư, Hoàng Thượng nói, mỗi điểm tâm đều chỉ có thể ăn một chút."
"Hoàng Thượng có nói như vậy sao?" Phượng Thiển chui đầu vào điểm tâm, ánh mắt vốn không nhìn hắn: "Lý công công, mặc dù nói ngươi là người bên cạnh hoàng thượng..." Nàng đang không rảnh tay, chỉ có thể giơ ngón tay cái với Lý Đức Thông: "Nhưng ngươi cũng không thể nói dối!"
Lý Đức Thông dở khóc dở cười, có phải hắn còn phải cảm tạ tiểu cô nãi nãi để mắt hắn hay không?
"Phượng tiệp dư, tuy điểm tâm ăn ngon, nhưng rốt cuộc không phải bữa chính, ngự trù làm cũng mất vài phần tâm tư. Muốn nói mỹ vị chân chính, phải là ba bữa hằng ngày, nhất là đồ ăn trong Càn Long cung này, ngẫm lại đều khiến người ta thèm ăn." Lý Đức Thông kiên nhẫn khuyên, cuối cùng, còn không quên bổ sung một câu: “Phượng tiệp dư tối hôm qua không phải cũng hưởng qua sao?"
Phượng Thiển rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn một cái, miệng còn đang nhai, gì đó trong tay thong thả chậm thả xuống.
Tuy rằng nàng biết Lý Đức Thông nói để nàng ăn ít, nhưng lời này có nhiều hàm lượng, làm cho nàng nghĩ không dừng tay cũng không được!
Gà hầm nấm, hải sâm hầm táo, anh đào thịt củ từ,... A a a, nàng muốn để bụng ăn cơm chiều!
"Vậy được rồi, ta sẽ không ăn nhiều." Phượng Thiển hạ quyết tâm, lưu luyến không rời ăn nốt, cầm chén trà uống mấy ngụm. Cuối cùng, tròng mắt nhìn hắn: “Bất quá ta rất nhàm chán, Lý công công."
Lý Đức Thông vừa mới buông một lòng lại nổi sóng.
"Không bằng Lý công công gọi Bạch Lộ Bạch Sương tới, cùng ta chơi?"
Lý Đức Thông xấu hổ: “Phượng Tiệp dư, này... Nhóm nô tỳ tài sơ học thiển, sợ là không thể làm cho chủ tử tận hứng."
Nô tỳ chỗ nào có thể bồi chủ tử chơi?
Tiểu cô nãi nãi, thật đúng là vừa nghĩ ra là vừa ra!
Phượng Thiển lại hoàn toàn không có này tự giác, tuy rằng nàng biết cung nữ thái giám cổ đại đều không có quyền, nhưng với nàng, hừ hừ, đương nhiên kiên quyết quán triệt "Hòa bình thống nhất, mỗi người ngang hàng"!
Vì thế Phượng Thiển khoát tay áo, dũng cảm nói: “Không quan hệ, vậy còn hơn một mình ta ở chỗ này nhàn rỗi?"
Thấy biểu tình đối phương khó xử, Phượng Thiển giả bộ sinh khí, lại mang theo ủy khuất nói: “Lý công công, có phải các ngươi thấy ta phân vị thấp, cho nên đều khinh thường ta, cảm thấy ta không xứng chơi với cung nhân Càn Long cung không?"
"Nô tài không dám!" Lý Đức Thông khóc không ra nước mắt.
Tiểu cô nãi nãi này, đế vương sủng trong lòng bàn tay, bọn họ làm nô tài nào dám xem thường?
Hơn nữa, phân vị tính cái gì, đều do một câu nói của đế vương!
Phượng Thiển cũng không nghĩ tới mình thuận miệng vừa nói, liền dọa người đến mặt trắng, ngượng ngùng sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng nói: “Vậy Lý công công cho các nàng tiến vào chơi với ta, dù sao nơi này không có người ngoài, không có ai biết đâu."
Lý Đức Thông không lay chuyển được nàng, đành phải kêu Bạch Lộ Bạch Sương tiến vào.
Phượng Thiển để các nàng lấy giấy bút đến, chuẩn bị chế tác một bộ bài, sau lại phát hiện giấy tuyên thành quá mỏng, bút lông viết ra có thể trực tiếp nhìn từ mặt trái, đành phải đẻ bọn họ đi tìm hồ gạo, dán thật dày thành bài, thế này mới vừa lòng vẽ ở trên giấy.
"Phượng Tiệp dư, đây là cái gì ạ?" Bạch Lộ tò mò hỏi.
Phượng Thiển nở nụ cười: “Đây à, là tú lơ khơ!"
Bạch Sương xấu hổ nói: “Nhưng nô tỳ và Bạch Lộ cho tới bây giờ chưa thấy qua, không biết phải chơi thế nào."
"Rất đơn giản, ta dạy cho các ngươi!" Phượng Thiển nhếch miệng, cười đến có vài phần gian trá: "Lý công công, ngươi sẽ cùng chúng ta chơi đùa, đúng không?"
Chân Lý Đức Thông lại nhuyễn
Nụ cười này, nhìn thế nào cũng không có ý tốt...