Quân Mặc Ảnh càng nhíu chặt mi tâm hơn: “Nàng tới làm gì?"
Quay đầu nói với Lý Đức Thông: “Ngươi ra xem đi."
Lý Đức Thông đáp "Vâng", mở cửa đi ra ngoài, chỉ thấy một mình Thân phi đứng ở đầu gió, búi tóc bị thổi có chút rối loạn, cả người như là hãm sâu trong trầm tư, ngay cả hắn đi ra đều không thấy được.
Vẫn là Lý Đức Thông đi ra trước kêu một tiếng "Thân phi nương nương", nàng mới phản ứng lại.
"Lý công công, chào." Thân phi mỉm cười.
"Nô tài không dám." Bất luận là nói với ai Lý Đức Thông đều cười tủm tỉm, ai bảo hướng gió trong hậu cung xoay chuyển quá nhanh, nếu ngày nào đó đắc tội chủ tử sắp được sủng, vậy tính không ra. Là tốt hơn so với đám lão già trong Thái y viện, cũng không biết vô tình chọc phải đầu quả tim của đế vương.
"Hoàng Thượng đang ở bên trong bận rộn, đặc biệt để nô tài đi ra hỏi, nương nương tới đây, là có chuyện gì sao?"
"À." Thân phi miễn cưỡng cười cười: "Là như thế này, lúc trước bản cung khiến Hoàng Thượng mất hứng, cho nên dặn riêng nô tài chuẩn bị chút canh, nghĩ đưa cho Hoàng Thượng bồi tội. Mong rằng Lý công công có thể thay bản cung truyền một tiếng, nói vài lời hay."
Nói xong, nàng liền tháo vòng tay phỉ thúy sáng rực trên cổ tay xuống, nhét vào trong tay Lý Đức Thông.
Làm việc phải muốn tiền, bất luận ở đâu đều là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
Lý Đức Thông cũng không từ chối. Việc này, đừng nói là hắn, liền ngay cả đế vương cũng cam chịu. Quy củ trong cung thôi, ai chẳng biết.
"Nương nương chờ một chút, đợi nô tài đi vào hỏi hộ nương nương một chút." Dừng một chút, lại bổ sung nói: “Nhưng mà nô tài cũng không biết chuyện này có được hay không, gần đâu Hoàng Thượng thật sự bận rộn công vụ, không thoát thân được."
Thân phi gật đầu: “Bản cung biết, mặc kệ thành hay không thành, đều cảm tạ Lý công công trước."
Tuy nói thế, trong lòng Thân phi vẫn không nhịn được cười lạnh.
Bận rộn công vụ?!
Nếu quả thực bận rộn như thế, sao có thể thoát thân ngày đêm ngủ lại cung Phượng Ương, ngay cả cung Càn Long cũng không trở về.
Đương nhiên, Thân phi không dám biểu hiện ra ý tứ này trên mặt chút nào.
Lý Đức Thông đi vào nói lại lời Thân phi nói một lần nữa, lòng tràn đầy chờ đế vương từ chối. Tuy rằng ở trong mắt hắn, đế vương không có khả năng độc sủng một nữ nhân, nhưng dựa theo gần nhất, Thiển phi không thể nghi ngờ là khối bánh bảo bối đầy hương.
Cho nên sau khi đế vương trầm ngâm một lát, trả lời một tiếng "Ừ", biểu tình trên mặt Lý Đức Thông như là bị sét đánh.
Được?!
Đượ?!
Cho nên đế vương là muốn đi cung Thi Họa!
"Không có nghe trẫm nói sao?" Quân Mặc Ảnh nhíu mi liếc hắn một cái.
Thân mình Lý Đức Thông run lên: “Nô tài đáng chết, nô tài tuân chỉ, nô tài đi nói lại với Thân phi nương nương."
Nói xong, Lý Đức Thông chạy nhanh đi ra ngoài.
Ánh mắt Quân Mặc Ảnh phức tạp nhìn cửa, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo khó có thể nhận ra.
Thân phi vốn cũng không ôm nhiều kỳ vọng vào việc này, chính là e ngại Thái Hậu nói với nàng những lời này, không thể không giả vờ giả vịt. Nếu không khiến Thái Hậu không vui, khó nói sẽ không nghĩ ra chiêu gì đối phó nàng.
Nhưng Lý Đức Thông lại đi đến trước mặt nàng, nói là đế vương đồng ý.
Đột nhiên Thân phi không biết mình nên làm ra biểu tình gì mới tốt.
Quả nhiên, người không có kỳ vọng mới không có thất vọng. Lúc nàng tràn đầy nghĩ đế vương sẽ không trở về cùng nàng, đột nhiên nhận được một tin tức như vậy, đúng là lòng tràn đầy kích động mênh mông.
Ngẫm lại cũng thật sự là đủ thê thảm, theo khi nào thì ngay cả ăn một bữa cơm với đế vương, nàng cũng có thể vui thành cái dạng này.