Phượng Thiển không tự giác nắm mũi, vạn phần khó hiểu, vì cái lông gì cứ nhìn như vậy cũng có thể làm cho người ta chảy máu mũi vậy?
Bà nội nó, thân là một người nam nhân, lớn lên đẹp như vậy làm gì?
Đây là có tâm muốn đi ra ngoài câu tam đáp tứ sao!
Trong lúc Phượng Thiển miên man suy nghĩ và Quân Mặc Ảnh tùy ý vẽ tranh, một giây một giây đi qua.
Thật lâu sau, Quân Mặc Ảnh hoàn thành nét vẽ cuối cùng, như có chút vừa lòng cười cười, mới ngẩng đầu nói: “Tốt lắm."
Phượng Thiển bị hắn cười làm cho có chút khẩn trương.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy hắn cười không vì cảm thấy mình vẽ có bao nhiêu tốt, mà là đang cười nàng, còn về cười nàng vì cái gì, nàng không rõ ràng lắm.
Ba hai bước nhỏ chạy tới, Phượng Thiển đầy lòng chờ mong nhìn về cái gọi là "Chim bay cá nhảy" trong miệng hắn.
Trong khoảng khắc tầm mắt hạ xuống, khóe miệng đang tươi cười của Phượng Thiển bỗng dưng cứng đờ.
"..." Phải trả thù việc tư như vậy sao?
"Như thế nào, Thiển Thiển không hài lòng sao?" Nam nhân mỉm cười tiếng nói vang lên bên tai, Phượng Thiển mới hồi thần lại, khi nào thì nam nhân này cách nàng gần như vậy?
"Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng!" Phượng Thiển khẽ cắn môi, tươi cười có thể so với mẫu đơn, lại làm cho người ta cảm nhận một cỗ xót xa gió lạnh.
"Hoàng Thượng ngài vẽ cao siêu như thế, lại vẽ nô tì đẹp như hoa, nô tì cảm động đến rơi nước mắt còn không kịp đâu, sao có khả năng không hài lòng?"
Không sai, người Quân Mặc Ảnh vẽ quả thật là nàng.
Làn mi thanh tú, con ngươi xa xăm, linh động nhanh nhẹn, thanh lệ vô song.
Bốn phía nhiều loại hoa nở rộ một màu đỏ tươi, đối lập với mỹ nhân ở giữa áo trắng tung bay, xuất trần bừng tỉnh chín tầng mây, đẹp không sao tả xiết.
Có thể nói, nam nhân này vẽ rất sinh động, thể hiện hết tất cả mọi thứ trên người nàng từ cái nhỏ nhất.
Phượng Thiển đương nhiên vừa lòng bức tranh này, tuyệt đối không bao gồm cái thứ quái dị mạc danh kỳ diệu xuất hiện sau mông nàng!
Kia là cái quỷ gì?
Cái đuôi thô dài như vậy, mèo không giống mèo, hồ ly không giống hồ ly, rốt cuộc là cái loạn thất bát tao gì vậy!!!
"Hả, phải không? Sao trẫm cảm thấy, hình như ái phi có chút tức giận?" Quân Mặc Ảnh cố ý học cách nói chuyện của nàng, khóe miệng tà tứ gợi lên.
Phượng Thiển sắp phát điên, vẻ mặt căm giận trừng mắt nhìn hắn: “Quân Mặc Ảnh, sao ngươi keo kiệt như vậy!"
"Làm sao lại keo kiệt?" Quân Mặc Ảnh khẽ nhíu mi: "Trẫm vẽ Thiển Thiển đẹp như vậy, đẹp như vậy, sao Thiển Thiển còn mất hứng?" Hắn giơ tay, đầu ngón tay hơi nhấc cằm nàng lên, cười khẽ chế nhạo: “Thật sự là vật nhỏ khó hầu hạ."
Đờ mờ!
"Đẹp như vậy, đẹp như vậy", thật sự thích hợp dùng để hình dung cái đuôi dài kia của nàng sao?
Hơn nữa vừa rồi rõ ràng nam nhân này nói muốn vẽ chim bay cá nhảy, hiện tại vẽ nàng tính là chuyện gì xảy ra đây? Chẳng lẽ ở trong mắt hắn, nàng chính là chim bay cá nhảy sao?!
Phượng Thiển vuốt tay hắn một phen, cả người đều muốn nổ tung, rống giận: “Quân Mặc Ảnh, khốn khiếp nhà ngươi!"
Quân Mặc Ảnh cười ha ha, không vì nàng nói năng lỗ mãng mà tức giận, ngược lại càng tiến gần người nàng hơn, xoay người, nói nhỏ ở bên tai nàng: “Vật nhỏ, một chút cũng không ngoan. Nàng vẽ trẫm thành một đầu heo như vậy trẫm cũng chưa tức giận, hiện tại nàng chỉ có nhiều thêm một cái đuôi, có cái gì mà tức giận?"
Phượng Thiển rơi lệ đầy mặt, chỉ có thể giống nhau thôi!
Nam nhân lại tiếp tục: “Nhìn một cái, dáng vẻ con mèo này ngây thơ, hồ ly giảo hoạt mị thái, giống với Thiển Thiển?"
"..." Quả nhiên là mèo và hồ ly kết hợp sao?
Cực kỳ giống, em gái, ngươi!