Quân Hàn Tiêu kinh ngạc nhìn hắn một cái, lần đầu tiên trong cuộc đời, hoàng huynh lại thất thần trong lúc nói chính sự với mình.
"Hoàng huynh!" Quân Hàn Tiêu chần chờ gọi một tiếng.
Quân Mặc Ảnh híp mâu, gật đầu: “Nói đi, điều tra ra cái gì?"
"Có lão bản, không chịu được nghiêm hình tra tấn, khai hết tất cả. Theo hắn nói, mật thám Tây Khuyết phái tới Đông Lan, quả thật có lẻn vào trong cung. Chẳng qua, thân phận của hắn không đủ để lấy danh sách mật thám, cho nên cụ thể là người nào, ngay cả hắn cũng không biết."
Mắt Quân Mặc Ảnh đảo qua đảo lại, lạnh lùng nói: “Vậy có gì khác với không điều tra ra!"
Quân Hàn Tiêu sợ run một chút, chợt ngượng ngùng sờ mũi: “Hoàng huynh, đây quả thật cũng là tin tức, ít nhất chứng thật trong hoàng cung có người của bọn họ."
Tuy rằng cái đó và chuyện ám sát lúc trước không nhất định có quan hệ gì.
Nhưng rõ ràng chính là tự hoàng huynh nói qua, có liên quan tới chuyện Tây Khuyết, một chút gió thổi cỏ lay đều phải báo cáo đúng lúc.
Hiện tại hắn đúng lúc đến đây, hoàng huynh lại có phản ứng gì?
Nhưng mà hiện tại những lời này hắn cũng không có lá gan nói ra, đối mặt với hoàng huynh, hắn hoàn toàn không dám trêu chọc, miễn cho tự đẩy mình vào chỗ chết.
Quân Mặc Ảnh đè huyệt thái dương, thật lâu sau, mới trầm giọng hỏi: “Vậy những người phía sau hắn còn có Thừa tướng Tây Khuyết kia, tra qua chưa?"
"Hoàng huynh nói Thừa tướng kia là phụ thân của tiểu hoàng tẩu?" Quân Hàn Tiêu mấp mé miệng, giọng điệu có chút không xác định.
"Như thế nào, ngươi cảm thấy trẫm hoài nghi Thiển phi?!" Ý tứ của Quân Mặc Ảnh không rõ nở nụ cười một tiếng.
"Không phải Trương Tiến không tra ra chủ phía sau màn là Phượng Lăng Thiên Thừa tướng Tây Khuyết sao, một người ở Tây Khuyết dưới một người trên vạn người, làm cho Trương Tiến đi thăm dò lại sao?" Dừng một chút, Quân Mặc Ảnh hạ mi mắt nói: “Cho dù hắn thật sự là người đứng sau màn, cũng không có quan hệ với Thiển phi đã mất trí nhớ."
Hắn nói bình tĩnh, Quân Hàn Tiêu lại nghe hết hồn.
Ý của Hoàng huynh là, cho dù Phượng Lăng Thiên thật sự là chủ mưu, cho dù trước khi mất trí nhớ tiểu hoàng tẩu thật sự làm chuyện gì đó, hoàng huynh cũng sẽ không trách tội nàng, phải không?
Hiện tại quả thật tiểu hoàng tẩu mất trí nhớ, nhưng nếu thật sự tra ra điểm gì, đối với người cực độ nguy hiểm như vậy, sao hoàng huynh có thể đặt ở bên người?
Đương nhiên, hiện tại sự tình còn chưa tra rõ ràng.
Quân Hàn Tiêu định thần lại, không khỏi an ủi mình, có lẽ Phượng Lăng Thiên vô tội, cho dù hắn làm chuyện gì, cũng không nhất định liên quan đến tiểu hoàng tẩu.
Ừ, là như thế này mới đúng.
"Thần đệ đã biết, sau khi trở về để Trương Tiến đi thăm dò Phượng Lăng Thiên." Quân Hàn Tiêu đáp.
"Ừ." Quân Mặc Ảnh đứng lên, làm bộ muốn đi. Đột nhiên Quân Hàn Tiêu gọi hắn lại: “Hoàng huynh…."
"Còn có chuyện gì?" Quân Mặc Ảnh nhíu mi, giọng điệu không kiên nhẫn.
Quân Hàn Tiêu nhìn bóng dáng hắn, nhưng lại mạc danh kỳ diệu thốt ra: “Lúc đó, vì sao đột nhiên hoàng huynh đối với tiểu hoàng tẩu tốt như vậy?"
Thân mình Quân Mặc Ảnh cứng một chút, giống như sắp ngã, nhưng không quay lại nhìn hắn.
Nửa ngày, mới lạnh lẽo nở nụ cười một tiếng: “Quân Hàn Tiêu, có phải ngươi quản nhiều quá rồi không?"
Quân Hàn Tiêu cả kinh.
Đợi hắn phản ứng lại, thiếu chút nữa hối hận đến mức xoắn ruột lại.
Đây gọi là chuyện gì?!
Vấn đề bí ẩn như vậy, vấn đề "Ngu ngốc" như vậy, một người vụng trộm ngẫm ở trong lòng còn chưa tính, sao phải hỏi ra làm gì?
Quân Hàn Tiêu vỗ một cái vào đầu mình, nhất định là bị nữ nhân điên Long Vi kia truyền ngu ngốc rồi.