Ngự hoa viên.
Đế vương từ phía trước đi tới, đi theo bên người là Quân Hàn Tiêu và một nam tử ôn hòa nho nhã khác. Lý Đức Thông đứng ở lương đình xa xa chờ, không tới gần người hầu hạ.
Nam tử gọi là Cố Thuyên, xem như tâm phúc của đế vương. Trước mắt đang nhậm chức Tông Chính tông nhân phủ.
Ở tông nhân phủ, trừ bỏ Tông Lệnh, Tông Chính chính là chức quan lớn nhất ở đó.
Chỉ nghe hắn nói: “Hoàng Thượng, vi thần cảm thấy, Tông Lệnh tông nhân phủ Mạc Thiếu Uyên tuyệt đối không đơn giản, rất có khả năng đã muốn quy về dưới trướng Hữu tướng. Hiện nay vi thần đang tìm căn cứ chính xác hắn kết đảng phái, chính là người này lòng dạ rất sâu, vi thần phái vài người đi tìm hiểu tin tức, tất cả đều đã mất tin tức."
Sắc mặt Quân Hàn Tiêu nghiêm túc tán thành: “Cố đại nhân nói có lý, bổn vương cũng hiểu được người này thật sự quỷ dị. Chính là, lúc trước phái người đi đã không còn tin tức, vậy phải làm như thế nào chắc chắn thả người bên cạnh hắn mà không bị phát hiện?"
Sắc mặt Cố Thuyên hơi đình trệ, nhìn đế vương, chần chờ nói: “Kỳ thật, Mạc Thiếu Uyên có một uy hiếp, chính là nữ nhân…. Rất giống cố phu nhân đã qua đời của hắn."
Dừng một chút, lại vội vàng nói tiếp: “Vi thần biết Hoàng Thượng khinh thường dùng biện pháp này, chính là người này quá mức giảo hoạt, nếu muốn đối phó hắn, không thể không làm như thế."
Quân Mặc Ảnh suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Chuyện của Mạc Thiếu Uyên đều giao cho ngươi, ngươi đã cảm thấy biện pháp này thích hợp, trẫm sẽ không can thiệp. Chính là nếu ngươi muốn làm, trong khoảng thời gian ngắn đi chỗ nào đi tìm một nữ nhân giống vong thê của hắn, có năng lực gặp nguy không loạn lấy được cái chúng ta muốn từ trong phủ của hắn."
Cố Thuyên suy nghĩ trong chốc lát, còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên, có một con chim xanh bay qua đỉnh đầu ba người, trong quá trình bay đi, còn không ngừng liệng.
Đúng là con chim vừa chạy thoát khỏi tay Linh Lung.
Ước chừng là lúc trước bị Thân phi và Linh Lung dùng sức bóp, giờ phút này nó bay thoạt nhìn có chút cố hết sức, tốc độ cũng rất chậm, giống như giây tiếp theo sẽ từ không trung rơi xuống.
"Con chim kia!" Cố Thuyên kinh ngạc hô lên.
Ở đây ba người đều biết, chim xanh này chính là vật dùng để liên hệ giữa các mật thám ẩn nấp trong các nước.
Lúc này sắc mặt ba người biến đổi.
Quân Hàn Tiêu không nghĩ ngợi, trực tiếp dùng một chưởng đánh con chim kia rơi xuống.
Cuối cùng con chim xanh kia không chịu nổi thương tổn nữa, nằm trên đất hấp hối.
Cố Thuyên ho khan một tiếng: “Đoan vương gia, ngài dùng sức như vậy, sắp đánh chết nó rồi."
Quân Hàn Tiêu có chút ngượng ngùng, nếu không phải giữa hắn và hoàng huynh không có nghi kỵ, hành vi hiện tại này của hắn, thật như là "Hủy thi diệt tích".
"Lý Đức Thông." Quân Mặc Ảnh liếc hắn một cái: "Đi truyền Thái y đến, đưa con chim này đến Ngự Thư Phòng đi."
Lúc bắt đầu Lý Đức Thông còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Một đường chạy tới, nhìn đến con chim xanh kia, khóe mắt giựt giựt.
Thật đúng là con chim!
Cố Thuyên thấy đế vương phân phó xong rồi, liền nói: “Hoàng Thượng, kỳ thật vi thần từng thấy qua bức họa vẽ vong thê của Mạc Thiếu Uyên, cho nên giờ phút này, trong lòng vi thần có chọn được một người thích hợp. Chính là, khẩn cầu Hoàng Thượng đồng ý mới được."
Mi tâm Quân Mặc Ảnh nhíu lại: “Ai?!"
"Bẩm Hoàng Thượng, là Thiển phi nương nương." Cố Thuyên cúi đầu bẩm báo.
"Trong số những nữ tử vi thần gặp qua, dung mạo của Thiển phi nương nương tương tự vơi vong thê của Mạc Thiếu Uyên nhất, gần như là giống nhau như đúc. Thêm nữa Thiển phi nương nương trời sanh thông minh, vi thần tin tưởng, nếu nàng đi, sẽ có hy vọng rất lớn lấy ra được vài thứ."