Hai ngày trôi qua, đảo mắt đã đến sinh nhật của Phượng Thiển.
Hậu cung rất nhiều người đều nghĩ đế vương sẽ tổ chức cho Thiển phi một yến tiệc sinh nhật long trọng, cũng không nghĩ tới, trong cung vẫn bình thường như trước, không có chút gió thổi cỏ lay.
Trên thực tế, yến tiệc sinh nhật có làm, chẳng qua là ở cung Phượng Ương, chỉ mời hai người Quân Hàn Tiêu và Long Vi.
Vì chuyện này, hai người còn bàn bạc tỏng đêm thanh gió lớn, địa điểm tự nhiên là ở trên giường trong cung Phượng Ương.
"Thiển Thiển có trách trẫm không?"
"Trách cái gì?"
"Không thể tổ chức cho nàng một buổi yến tiệc sinh nhật thật lớn."
"Ngươi không thích, ta cũng không thích, muốn làm lớn để làm gì, có ăn có uống, còn có các ngươi, là đủ rồi."
"Vật nhỏ, tâm cũng thật rộng!"
"Rộng thì rộng, tay ngươi đang làm… a này…"
"Cởi thắt lưng cho nàng, ngoan như vậy, trẫm phải yêu thương nàng thật tốt mới được.”
"…"
Trong nội điện, cảnh xuân rực rỡ, cả đêm kiều diễm.
Ngày hôm sau vừa thấy Long Vi đến, Phượng Thiển liền cảm thấy nàng không thích hợp.
Không nói gầy, dù sao từ trước cũng vẫn như vậy, chính là tiều tụy thành như vậy, là liên tục làm cu li nhiều ngày sao?
"Vi Vi, mấy ngày nay ngươi làm sao vậy?" Phượng Thiển chào hỏi với Quân Hàn Tiêu, liền lôi kéo Long Vi đi hỏi.
Quân Hàn Tiêu liếc mắt nhìn về phía các nàng, sắc mặt không tốt lắm. Nếu nói hắn tức giận, cũng không giống, giống như là xấu hổ nhiều hơn.
Phượng Thiển híp mắt, lại thấy Long Vi ấp úng, lập tức hiểu được: “Quân Hàn Tiêu, không phải ngươi khi đễ Vi Vi thành như vậy chứ?"
"Không phải hắn!" Long Vi vội vàng lắc đầu, nghiêm trang nhìn Phượng Thiển: "Thật sự không phải hắn."
Long Vi ghi nhớ mình đang diễn cảnh phu thê ân ái với Quân Hàn Tiêu, vào thời điểm này, không thể tùy tiện lôi hắn ra.
Hiển nhiên Phượng Thiển không tin.
Trong Đoan vương phủ, có thể ép Long Vi cũng chỉ có hai người. Nhưng theo tính tình của Long Vi, sao Đoan vương phi kia có thể khi dễ được?!
Nói đến nói đi, khẳng định chỉ còn Quân Hàn Tiêu.
Nhưng mà, nàng còn chưa kịp nói gì nữa, đã bị Quân Mặc Ảnh mò qua: “Đi ăn cơm đi. Trẫm sai ngự thiện phòng chuẩn bị nàng trà hương kê đã nói qua, cũng để bọn họ nếm thử."
Nói xong, liền ôm lấy Phượng Thiển không cam lòng không tình nguyện đi vào.
Phía sau, Quân Hàn Tiêu nhìn Long Vi, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng thật vất vả muốn nói với nàng cái gì, đã bị Long Vi hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại đi theo sau Phượng Thiển.
Quân Hàn Tiêu ngượng ngùng sờ mũi.
Vừa nhấc đầu, liền phát hiện Lý Đức Thông hơi kinh ngạc nhìn hắn.
Nhất thời mặt Quân Hàn Tiêu nghiêm túc lại, căm giận phất tay áo xoay người, cũng theo sau đi vào.
Lý Đức Thông ngẩn người, thiếu chút nữa không nhịn được cười. Đoan vương gia không ai bì nổi, rốt cục cũng tìm được khắc tinh.
Gian giữa, Quân Mặc Ảnh vẫn giống thường ngày, không coi ai ra gì gắp rau múc canh cho Phượng Thiển, hoàn toàn không nhìn mặt hai người khác.
Quân Hàn Tiêu yên lặng do dự trong chốc lát, cũng chọn miếng chân gà bỏ vào bát Long Vi, sau đó nhìn chằm chằm vào nàng.
Long Vi cười lạnh, hiện tại biết lấy lòng nàng sao, quên đi!
Ha ha, gặp quỷ thôi! Nàng đói bụng hai ngày, bụng cũng không thể không xảy ra chuyện gì.
Phượng Thiển liếc bọn họ một cái, dấu đi tia sáng trong con ngươi, kinh ngạc hô lên: “Ai nha, Đoan vương, ngươi không biết Vi Vi bị dị ứng với thịt gà sao?"
"Đoan vương gia là quý nhân hay quên, sao có thể nhớ rõ cái này." Long Vi nhíu mày, lập tức nói tiếp.