Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 22

Không ngờ ở đây sẽ đột nhiên xuất hiện người thứ ba, Quý Phán Tư và Đoan Vương phi sửng sốt, trên mặt xuất hiện một tia bối rối.

Nơi này là hoàng cung, các nàng là người Đoan Vương phủ cãi nhau chính là không đúng, nếu bị người trong cung biết, không hay ho vẫn là các nàng.

Đáng tiếc Phượng Thiển không thích loè loẹt, tóc cũng chỉ búi đơn giản, dùng một cây trâm ngọc trắng, cho nên trong mắt Quý Phán Tư, chỉ là tiểu lâu la không được sủng. Hơn nữa nàng vốn kiêu ngạo ương ngạnh, làm sao từng bị người khác vũ nhục như vậy, nghe vậy, lập tức liền cười lạnh một tiếng: “Ngươi là ai ngươi!""

"Cô nãi nãi đi không thay tên đi không đổi họ, Phượng Thiển!"

Quý Phán Tư nhíu mắt lại, trong cung nương nương nào được sủng ái nàng đều biết, giờ phút này nghe Phượng Thiển tự xưng tên, ngay cả phong hào cũng không nói ra, liền càng thêm xác định.

Chỉ là tần phi không được sủng, cũng dám xen vào chuyện của mình?

"Quản ngươi là ai, ta là nữ nhân Đoan Vương yêu nhất, chỉ bằng ngươi cũng dám hô to gọi nhỏ với ta?"

Quý Phán Tư trừng mắt Phượng Thiển, "Ba" một tiếng, hất cái tay đang chỉ mũi nàng xuống: "Cái gì vậy! Cũng không soi gương, suy nghĩ chính mình rốt cuộc được mấy cân mấy lượng!"

"Mặc ngươi là cái gì! Ngươi dám xưng to gọi nhỏ với ta!"

Á!

Cũng dám động thủ với nàng?

Phượng Thiển tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

"Nữ nhân yêu nhất tính cái gì? Nói đi nói lại chỉ là tiểu tam, bên thứ ba, cũng dám ở trước mặt cô nãi nãi hô to gọi nhỏ? Bản cô nãi nãi mấy cân mấy lượng quản ngươi đánh rắm, nhưng thật ra bụng ngươi to vậy nên đi cân xem, nếu không sớm giảm béo, đợi cho ngày nào đó lớn tuổi sắc suy, xem Đoan Vương còn có thể nhìn ngươi một cái hay không!"

"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi mới lớn tuổi sắc suy, ngươi mới là bà béo!" Quý Phán Tư chưa từng gặp ai dám mắng nàng như vậy, ngay cả Thái Hậu cũng khách khí với nàng, nhưng nữ nhân chết tiệt này dám dẫm lên vết sẹo của nàng?

Tuy rằng nàng không biết "Tiểu Tam" là cái gì, nhưng câu Đoan Vương sẽ không để ý nàng nàng nghe hiểu!

Đây chính là chuyện kiêng kỵ nhất của nàng, tuy nói nàng và Đoan Vương là thanh mai trúc mã, nhưng không có vị trí Vương phi, khó bảo toàn tương lai ngày nào đó Đoan Vương sẽ không quên nàng, giờ phút này nghe Phượng Thiển nói, đâm vào tim nàng rồi!

Đầy lửa giận còn chưa kịp phát tiết, Đoan Vương Phi vội vàng lại đây lôi kéo nàng, lắc đầu: “Phán Tư, không cần hơn nữa, nơi này dù sao cũng là hoàng cung..."

Đoan Vương phi không nghĩ ra trong cung sao có nữ tử dã man mạnh mẽ như thế, cũng không biết nữ tử này ở đâu đến giúp nàng, nàng cũng không nghĩ ở trong hoàng cung gây chuyện thị phi.

"Ngươi cút ngay cho ta!" Quý Phán Tư đã nhận định các nàng cùng một guộc: "Đừng tưởng rằng tiểu tiện nhân này giúp đỡ ngươi ta sẽ sợ ngươi, hai người khi dễ một người? Đừng mơ!"

"Đối phó loại bà béo không có mặt mũi như ngươi, còn cần hai người cùng lên?" Phượng Thiển cười ha ha: "Nói cho ngươi, chỉ cần một mình cô nãi nãi ta liền dư dả!"

"Ngươi nói cái gì?"

Quý Phán Tư tuy rằng điêu ngoa ương ngạnh từ nhỏ, nhưng dù sao cũng là tiểu thư được nuông chiều từ bé, muốn so mắng chửi người với Phượng Thiển là người hiện đại làm sao được, giờ phút này tức giận đến nổi trận lôi đình lại phát tác không được, sắc mặt đỏ bừng.

"Ngươi tiểu tiện nhân, tiểu tiện nhân chết tiệt!"

"Phán Tư..." Đoan Vương phi mắt thấy hai người đều không nhường nhịn, thật sợ nháo ra chuyện.

"Ngươi điếc sao! Bảo ngươi cút ngay ngươi không nghe sao?" Quý Phán Tư đẩy nàng một phen.

Đoan Vương phi nhu nhược gầy nhỏ làm sao là có thể chịu được, chân lảo đảo liền trực tiếp ngã xuống tuyết, Phượng Thiển nhìn xem giận cộng thêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Ngươi làm cái gì vậy! Có chuyện sao không nói thật tốt? Động tay chân với nữ nhân là chuyện tốt sao!"

Phượng Thiển một bên xoay người đỡ Đoan Vương phi dậy, một bên tức giận mắng: “Phán Tư Phán Tư, cha ngươi đặt tê ngươi thật tốt, quả thực vô cùng thích hợp với ngươi! Ta xem ngươi chính là nhện tinh trong Bàn Ti động chuyển thế, trừ bỏ Trư Bát Giới ngu ngốc, đời này cũng không có người có thể thích ngươi!"

"A!" Quý Phán Tư bị nàng chọc đến tức, phát cuồng rống lên một tiếng.

Nhện tinh gì, Trư Bát Giới gì, không cần phải nói, khẳng định cũng không phải lời hay! Mười mấy năm qua, người nào nghe được tên nàng không phải khen một tiếng, tiểu tiện nhân chết tiệt này, dám mắng tên nàng?

Tròng mắt Quý Phán Tư màu đỏ trừng nàng, mắt thấy nàng sẽ nâng Đoan Vương phi dậy, Quý Phán Tư không biết là làm sao có khí lực, khó khăn đá vào mông nàng, một lần nữa đoán ngã xuống tuyết, còn lập tức nhào vào Đoan Vương phi, đáng thương Vương phi bị ép tới mặt đỏ bừng, thở hồng hộc.

Phượng Thiển tiểu vũ trụ, bạo phát!

Nhưng lần này nàng không mắng chửi người, hít vào một hơi, một lần nữa nâng Đoan Vương phi dậy.

Quý Phán Tư không bị mắng, nhất thời sửng sốt, thế nhưng đã quên lại đi đạp thêm một cước.

Phượng Thiển vỗ mông đứng lên, ngoài cười nhưng trong không cười kéo khóe miệng, trong lỗ mũi phát ra vài tiếng hừ lạnh.

Mẹ nó!

Ai nói nữ nhân cổ đại khí lực yếu? Rõ ràng giống ăn thuốc tăng lực!

Đau chết! Mông khẳng định đỏ!

"Ngươi muốn đánh nhau?" Phượng Thiển đi tới gần nàng, hai người cao kỳ thật không sai biệt lắm, cố tình trên người nàng có một cỗ khí chất ngạo nghễ, làm cho nàng thoạt nhìn giống như là trên cao nhìn xuống.

Quý Phán Tư không hiểu bị nàng hù đến, tim đập nhanh, trong nháy mắt, nàng muốn lui.

Không được, không được thua trận!

Nàng tự trấn định, nâng cằm, lạnh lùng nhìn Phượng Thiển.

Đột nhiên, đồng tử nàng kịch liệt co rụt lại: "A" đau hô một tiếng, trên mặt biểu tình đông lạnh âm trầm biến thành vặn vẹo dữ tợn, nhe răng trợn mắt rống giận: “Ngươi tiểu tiện nhân, dám đánh lén ta!"

Đúng vậy, Phượng Thiển một bên trừng mắt nàng, một bên đạp một cước.

"Hừ, ngượng ngùng, cô nãi nãi vốn không là chính nhân quân tử!" Phượng Thiển khiêu khích: "Huống chi, cô nãi nãi hiện tại liền đứng ở trước mặt ngươi, chính ngươi không nhìn thấy có thể trách được ai? Nếu này cũng kêu đánh lén, ngươi vừa rồi ở sau lưng cô nãi nãi đá một cước gọi là gì?"

"Tiểu tiện nhân, ta liều mạng với ngươi!"

"Cô nãi nãi còn sợ ngươi sao!"

Hai người như là so tiếng ai lớn hơn, giọng khàn khàn rống giận, sau đó xoay đánh vào nhau.
Bình Luận (0)
Comment