Trong lòng Phượng Thiển có cổ quái không nói nên lời.
Cái người dẫn nàng vào, đến tột cùng có biết trong rừng này có quang cảnh như thế nào không?
Đơn thuần là nghĩ vây nàng ở chỗ này không thể đi ra, hay là hy vọng nàng đến đây nhìn thấy gì đó, như là ngôi mộ này.
Hoàng cung này, rất khủng bố!
Khắp nơi là cạm bẫy, khắp nơi là vực sâu, một khi không cẩn thận, nàng có thể tùy tiện bị một người ăn ngay cả xương cốt cũng không còn.
Hơn nữa lúc trước nàng bị ám sát, tuy rằng lần trước sau khi nàng sốt liền không còn mơ thấy ác mộng nữa, tuy rằng nàng cố gắng muốn quên kia tất cả, lại luôn có cảm giác không nói nên lời.
Có lẽ đây là bất đắc dĩ của người mất trí nhớ.
Phượng Thiển cảm thấy, hiện tại trong hoàng cung duy nhất này đáng được ăn mừng nhất, có lẽ chính là tồn tại của Quân Mặc Ảnh.
Nàng lại thoáng nhìn qua ngôi mộ kia, mang theo vô số nghi vấn, xoay người rời đi.
Tồn tại quỷ dị như vậy, nàng không thể tùy tiện để người ta biết nàng đã nhìn thấy.
Nếu làm không tốt thấy được bí mật trong hoàng cung, nếu như bị người biết, vậy nàng xong đời, kiểu gì cũng phải rơi đầu.
Phượng Thiển sờ cổ mình, run run rời khỏi đây, bước chân càng chạy càng nhanh.
Cuối cùng thật sự đi mệt, chung quanh lại tối như mực, nhìn cũng không rõ lắm, Phượng Thiển từ bỏ ý tưởng tiếp tục tìm đường, tùy tiện tìm gốc cây đại thụ dựa vào, ôm người run rẩy.
Thật lạnh.
Về sau, Phượng Thiển không khỏi hoài niệm giường lớn ở cung Phượng Ương, nếu nàng còn thoải mái ở bên trong ngủ thật tốt.
Hoàng cung rối loạn.
Gần cuối năm, các cung các điện đều loạn thành một đoàn.
Từ lúc tin tức Thiển phi mất tích truyền ra, đế vương tức giận, thị vệ lục soát các cung, càng mãnh liệt hơn so với lần Hi phi quấy phá.
Mọi người không chút nghi ngờ, nếu tra ra đầu sỏ gây nên, kiểu gì đế vương cũng phải chém người nọ thành tám khúc.
Trong cung Phượng Y, Hoàng Hậu sai nấu canh giải rượu nhưng vẫn còn chưa phát huy công dụng.
Kỳ thật trước đó, Hoàng Hậu đã nghĩ tới, có lẽ tối nay Hoàng Thượng sẽ không đến đây.
Tuy nói dựa theo quy củ, thời điểm ngày tết Hoàng Thượng đều ở trong cung Phượng Y, nhưng Hoàng Thượng llàm sao sẽ quản này đó, nếu muốn dựa theo quy củ, trước đó, Hoàng Thượng lại không thể độc sủng một mình Thiển phi.
Hoàng Hậu thở dài, Thiển phi kia, cũng không biết đời trước tích đức gì, đời này có mệnh tốt như thế.
Chẳng qua, Hoàng Hậu còn không nghĩ tới, Thiển phi lại mất tích.
Bởi vì loại nguyên nhân này Hoàng Thượng mới không tới chỗ nàng, nàng cũng không biết có phải mình nên cảm thấy may mắn hay không. Dù sao, phi tần mất tích là việc lớn, cho dù Hoàng Thượng không đến, những người trong cung cũng không có cách nào khác động đến người nàng không phải sao?
Quân Mặc Ảnh đến chỗ Thái Hậu trước, dù sao người biến mất sau khi rời cung Phượng Minh.
Đương nhiên Thái Hậu sẽ không ngốc như vậy đi bắt cóc Phượng Thiển.
Bà hiểu tính tình của Hoàng Thượng, cũng biết năng lực của Hoàng Thượng, nếu như loại việc này bị điều tra ra, bọn họ còn có thể làm mẹ con hay không?
Cho nên khi Quân Mặc Ảnh mặt trầm như nước đi vào cung Phượng Minh, bà vẫn có thể thẳng lưng nói một câu: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng hoài nghi ai gia?"
"Sao mẫu hậu nói như vậy, sao nhi thần có khả năng hồ đồ như thế?" Quân Mặc Ảnh nhíu mày.
"Nhi thần muốn hỏi mẫu hậu một chút, lúc ấy có thấy cái gì không thích hợp không? Hoặc là, Thiển phi có xung đột với ai ở chỗ mẫu hậu hay không?"
Lời này đã nói ra tương đương hiểu được, người xung đột với Phượng Thiển, đứng mũi chịu sào chính là đối tượng Quân Mặc Ảnh hoài nghi.