Trên đường trở về, Phượng Thiển do dự trong chốc lát, cẩn thận hỏi hai vấn đề.
Thứ nhất, sao nam nhân này tìm được của nàng?
Đáng tiếc trực tiếp bị Quân Mặc Ảnh không nhìn.
Thứ hai, rốt cuộc chỗ này là làm sao, vì sao nàng đi như thế nào đều không đi ra được?
Vấn đề này lại được giải đáp.
Sau khi đi ra khỏi mê cung vạn ác, Quân Mặc Ảnh chỉ vào hai chữ "Cấm địa" to như vậy ở cửa, thản nhiên nói cho nàng, đúng vậy, đây là cấm địa. Sở dĩ không ra được, là vì bên trong bày Ngũ Hành bát quái trận, vì phòng ngừa có người như nàng tùy tiện xâm nhập như vậy.
Phượng Thiển nhìn dáng vẻ hắn đang tức giận dần, ngượng ngùng sờ mũi, quyết định không hỏi nam nhân này vấn đề gì liên quan đến địa phương quỷ quái này nữa.
Trở lại cung Phượng Ương, cung nhân nhìn đến nàng sắc mặt tái nhợt bị đế vương ôm trở về, rõ ràng vừa kích động vừa vui vẻ, nhưng chú ý tới dáng vẻ nàng bẩn không chịu nổi, lại không khỏi đau lòng.
Một đám muốn chạy đến trước mặt nàng thỉnh an ân cần thăm hỏi, nhất là Đông Dương, còn kém không bay lại đây.
Nhưng mà Phượng Thiển phát hiện, tư thế đi đường của mọi người đều đặc biệt vặn vẹo.
"Sao các ngươi đều như thế này?" Phượng Thiển nhíu mày, vừa nói, một bên nhìn về phía Đông Dương.
Ý cười của Đông Dương cứng đờ bên miệng, ánh mắt lóe ra cúi đầu, không nói chuyện.
Phượng Thiển híp mắt, lại nhìn về phía Lưu Nguyệt, hoài nghi nói: “Lưu Nguyệt ngươi nói, đây là có chuyện gì?"
Lưu Nguyệt muốn nói lại thôi, đáy mắt hiện lên một vệt sáng không rõ. Cuối cùng lại giống như Đông Dương, không nói cái gì.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Phượng Thiển phát điên, rống một tiếng lên mới phát hiện trong bụng mình sôi lên, khó chịu đến đau bụng.
Một đường này khiến nàng khẩn trương, đã quên mình đói bụng.
Quân Mặc Ảnh liếc mắt một cái nhìn thấy nàng sờ bụng, mi tâm nhíu lại, lãnh giọng nói: “Khiến chủ tử lạc mất, không nên đánh sao?" Nói xong liền quét về phía Đông Dương Lưu Nguyệt: “Dặn ngự thiện phòng chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ gì đó, lại đi nấu bát canh lại đây, động tác nhanh lên."
Phượng Thiển vào điện, mới phản ứng lại từ trong lời nói của nam nhân, lập tức hét lớn: “Quân Mặc Ảnh ngươi là đồ bạo quân, sao động cái liền đánh người vậy?"
Tất cả mọi người ngoài phòng giật nảy mình. Chủ tử uy vũ, chủ tử khí phách!
"Thân là nô tài, không ở bên người chủ tử hầu hạ thật tốt, khiến chủ tử gặp nguy hiểm lớn như vậy, chẳng lẽ còn quản thật?!" Quân Mặc Ảnh liếc nàng một cái, giọng điệu lạnh nhạt.
Phượng Thiển ế ế, thật sự không có cách nào thảo luận vấn đề ngang hàng với cổ nhân.
Chính là không nghĩ tới, mình có lòng tốt còn làm chuyện xấu.
Kỳ thật hôm qua, nếu là cung khác thì còn tốt, chủ tử đi vào thỉnh an, nói không chừng nô tài có thể đi theo bên người chủ tử, hoặc là có người tìm gian phòng để các nàng nghỉ một lát. Nhưng cung Phượng Minh không giống, nô tài đều phải đứng dưới gió lạnh. Hơn nữa hôm qua trời còn đặc biệt lạnh, Phượng Thiển không nhẫn tâm để Đông Dương đứng đó, dám bảo nàng chạy trở về.
Ai biết liền xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng mà cho dù Đông Dương có ở đó cũng vô dụng, dựa vào võ công của hắc y nhân, khả năng liền trực tiếp giết người.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Phượng Thiển cảm thấy, vẫn là chịu bị đánh đi, ít nhất bảo vệ được mạng nhỏ.
"Bạo quân vĩ đại, ngài đừng nóng giận, ta không nói về vấn đề này nữa."
Phượng Thiển đi vào trong điện nhìn thấy tháp quý phi liền trực tiếp ngã xuống, phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
"Ngươi không biết, hai ngày này khiến ta mệt chết, giống hệt ruồi bọ đi tìm đường, kết quả vẫn ở bên trong. Nếu ngươi không đến, kiểu gì ta cũng phải…."