"Mẫu hậu bớt giận." Quân Mặc Ảnh chỉ thản nhiên đáp lại, như là hoàn toàn không cảm nhận được lửa giận của Thái Hậu.
Ngón tay đeo hộ giáp của Thái Hậu run run: “Hoàng Thượng, sao ngươi hồ đồ như thế, trong cung đều đã truyền thành như vậy, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn muốn tiếp tục che chở nữ nhân kia sao?"
Quân Mặc Ảnh nhíu mi: “Mẫu hậu, trong cung truyền thành như thế nào nhi thần mặc kệ, ngay cả chứng cớ cũng không có, chẳng lẽ mẫu hậu muốn nhi thần nghe trời tin trời sao?"
"Nhưng hiện tại ngay cả điều tra Hoàng Thượng cũng không làm, sao biết không có chứng cớ?!"
"Bởi vì nhi thần biết mật thám chân chính là ai, nhi thần cũng tin tưởng Phượng Thiển, cho nên không cần tra."
Thái Hậu khiếp sợ nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì?"
"Nhi thần nói, nhi thần biết mật thám chân chính là ai." Quân Mặc Ảnh mím môi mỏng thành một đường thẳng: “Trẫm đã tra xét Thân phi thật lâu, đã xác định nàng chính là mật thám Tây Khuyết phái tới. Cho nên mẫu hậu không cần nghi ngờ người khác."
Sắc mặt hắn bình tĩnh, trong mắt phượng thâm thúy lại không có một tia gợn sóng, làm cho người ta hoàn toàn nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên Thái Hậu đt nhiên không biết nên khóc hay nên cười.
"Như vậy ai gia cũng muốn hỏi lại Hoàng Thượng một câu, chứng cớ đâu?!"
Không phải bà không tin nhi tử của mình, bà rất rõ ràng, Hoàng Thượng không thể lấy loại chuyện như thế này ra nói giỡn, huống chi, trước khi xảy ra chuyện của Phượng Thiển, không phải bà không có hoài nghi Thân phi. Chẳng qua gần đây Hoàng Thượng độc sủng Phượng Thiển mới làm cho bà bắt đầu bỏ qua ý tưởng kia.
Nhưng bất luận như thế nào, bà không nghĩ bỏ qua cơ hội lật đổ Phượng Thiển.
Quân Mặc Ảnh không rõ ý tứ xùy một tiếng.
"Chứng cớ chính là chim xanh dùng để trao đổi thông tin giữa mật thám. Mấy ngày trước nhi thần vừa vặn bắt được một con, tìm người hiểu tiếng chim đến dịch hộ, biết được con chim kia là do Thân phi nuôi, nhân tiện bắt được vài nô tài có liên hệ với nàng."
Như thế, đủ hiểu chưa?!
Thần sắc trên mặt Thái Hậu từ ngạc nhiên chuyển sang thâm trầm, cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Hoàng Thượng nói con chim xanh kia, thực không khéo, vừa lúc có người nhìn thấy nó bay vào cung Phượng Ương, giống như còn từng nói chuyện với Thiển phi."
Sắc mặt Quân Mặc Ảnh khẽ biến.
Dừng một chút, mới thản nhiên nói: “Mẫu hậu lấy được tin từ đâu? Nay trong cung người ghen tị Phượng Thiển chỗ nào cũng có, nói không phải có người không muốn nàng sống tốt, muốn vu oan giá họa."
Thái Hậu câm lặng. Bà cũng không thể nói mình đặt người trong cung Phượng Ương đi.
Bỏ qua một bên, thay đổi vấn đề: “Vậy xin hỏi Hoàng Thượng, hiện con chim xanh kia ở nơi nào?"
"Giết."
Hắn bình tĩnh trả lời, Thái Hậu lại chấn động.
"Đây chính là cơ hội tốt nhất định tội mật thám, thế nhưng Hoàng Thượng lại giết nó."
"Mẫu hậu, nếu nhi thần muốn một người chết, làm gì cần lấy cớ nhiều như vậy?" Quân Mặc Ảnh hạ mi mắt, gợn sóng không sợ hãi.
"Nhưng có lẽ mật thám không chỉ có một mình Thân phi?" Thái Hậu nhìn chằm chằm vào Quân Mặc Ảnh,
Quân Mặc Ảnh cũng giương mắt nhìn Thái Hậu: “Mẫu hậu không tin nhi thần sao?!"
Bốn mắt nhìn nhau, một dòng khí giương cung bạt kiếm dao động giữa hai người.
Trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng, vẫn là Quân Mặc Ảnh lên tiếng trước: “Nhi thần không biết mẫu hậu lấy được tin tức như thế nào, nhưng trước khi tìm được chứng cớ vô cùng xác thực, nhi thần hy vọng mẫu hậu không cần nhằm vào Phượng Thiển nữa. Nhi thần biết, sở dĩ nàng nhập cung một năm không cơ hội diện thánh, đều là vì mẫu hậu ngăn cản. Lúc đó nhi thần có thể làm bộ như không biết, nhưng hiện tại, mẫu hậu đừng có ý đồ với nàng nữa."