Sáng sớm hôm sau Nam Cung Triệt đi ra.
Khi đó Phượng Thiển còn lười biếng nằm ở trên giường, đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Quân Mặc Ảnh hỏi nàng có đi hay không, nàng mơ hồ lặng lẽ mở mắt một chút, khoác tay như là chụp muỗi: “Không đi, buồn ngủ. Tối nay rồi nói sau."
Đông Dương xấu hổ đứng ở một bên, nhìn nàng không hề có hình tượng, thầm nghĩ chủ tử ngài như vậy thật sự được không?
Ai ngờ, Quân Mặc Ảnh lại giống như rất vừa lòng với phản ứng của nàng, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán nàng, liền đi ra ngoài.
Đến giờ ngọ thiện, Phượng Thiển mới nhìn thấy Nam Cung Triệt.
Hắn không thay đổi một chút nào, vẫn là mới gặp à không, là dáng vẻ gặp mặt lần thứ hai, phong nhẹ vân đạm.
"Hi~" Phượng Thiển thấy hắn liên tiếp nhìn chằm chằm mình, nhưng thật ra không cảm thấy ngượng ngùng, giơ tay lên vẫy hai cái, chào đón hắn.
Nam Cung Triệt liền cười.
Cùng lúc đó, sắc mặt đế vương đen xuống.
Vài vị đại thần phía dưới ngượng ngùng cúi đầu, không dám nâng lên.
Vài người tuổi lớn còn không khỏi nghĩ tới, chẳng lẽ là bọn họ già đi, không theo kịp tư duy người trẻ tuổi.
Nhìn Thiển phi này, thân là phi tử của đế vương, không có một chút đoan trang hiền lành một phi tử nên có. Cố tình chính là người bọn họ không để vào mắt như vậy, đồng thời chiếm được tình cảm của hai vị vương giả là đế vương và Nam Cung Thái tử. Thật sự là….
Thế đạo tuyệt đối thay đổi!
"Đã lâu không gặp, ngươi khỏe không?" Phượng Thiển còn chưa ngồi xuống, giọng Nam Cung Triệt đã không xa không gần truyền tới.
Hai người cách không gần, vừa thấy chính là bút tích từ mỗ nam nhân bút tích, Phượng Thiển có cảm giác ngượng ngùng.
Nhớ tới người nào đó vài ngày trước ăn dấm chua của nàng, Phượng Thiển cười hừ hai tiếng từ đáy lòng. Làm như hắn chưa làm qua chuyện ngây thơ giống như vậy ấy, nếu không phải lúc ấy nàng ngất đi, nên từng cái từng cái cho hắn đi ra, xem ai chua hơn ai?!
"Tốt, đều rất tốt." Phượng Thiển cười tủm tỉm nói: "Ngươi thì thế nào?"
"Nam Cung Thái tử nói vậy cũng là vô cùng tốt. Dù sao, bệnh của Hoàng Hậu chuyển biến tốt, Nam Cung Thái tử làm nhi tử, sao có khả năng không tốt cho được." Đế vương cười nhẹ, nhìn về phía Nam Cung Triệt, mở miệng trước: "Trẫm nói không đúng sao?"
Nam Cung Triệt nhíu mày: “Bệ hạ nói cực kỳ đúng." Lại chuyển qua nhìn Phượng Thiển: "Tiểu Thiển yên tâm, ta tất cả đều tốt."
Trong lòng mọi người lộp bộp một chút.
Tiểu Thiển?!
Lá gan thật lớn, còn ở trên đất Đông Lan bọn họ, liền dám ở đế vương mặt mơ ước sủng phi như vậy?!
Phượng Thiển không cần quay đầu, có thể cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo ở sau lưng nàng, sợ tới mức nàng cười với Nam Cung Triệt, liền chạy nhanh về ghế của mình.
Lúc ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Quân Mặc Ảnh, Phượng Thiển ngẩn người, lập tức giả mặt quỷ với hắn.
Nam nhân này thật keo kiệt, bọn họ đều như vậy, nàng còn có thể cùng Nam Cung Triệt như thế nào nữa!
Rượu quá ba tuần.
Loáng thoáng, giống như có ánh mắt thâm thúy của ai đó, thường lạc trên người Phượng Thiển. Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện mình nghĩ nhiều rồi, không khỏi nhíu mi.
"Nếu Nam Cung Thái tử trùng hợp đến đây lúc này, liền tham gia săn bắn ngày mai đi. Không biết ý Thái tử như thế nào?"
Giọng nói hơi lạnh của đế vương vang lên ở phía trên.
Nam Cung Triệt gật đầu, giơ ly rượu lên, làm bộ kính hắn: “Ý tốt của bệ hạ, từ chối thì bất kính. Bản cung vui vẻ phụng bồi."
Phượng Thiển vùi đầu ăn này nọ, như là không có hứng thú với mọi thứ xung quanh.
Đột nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn về một phía.