Thịt nướng trong bữa tối đều là thịt hươu săn được vào ban ngày, vị ngon, hương thơm bay trăm dặm.
Đế vương và Thái tử Việt Nam, chúng đại thần dùng bữa ở trong doanh trướng, bên ngoài nô tài cuồn cuộn không ngừng đưa đồ ăn thức uống vào.
Doanh trướng là chuẩn bị cho mọi người liên hoan, cho nên làm rất lớn, chứa hơn trăm người cũng dư dả.
Ngồi ở vị trí đầu, rất nhiều người cầm rượu đi qua kính đế vương, một người rồi lại một người. Hôm nay không khí vui vẻ, tất nhiên đế vương không từ chối bọn họ.
Mà cái này cho Nam Cung Triệt cơ hội.
Hắn không né không tránh, không che không dấu, dù sao ở đây không có ai không biết tâm tư của hắn đối với Phượng Thiển, cho nên hắn tự nhiên hào phóng đi đến trước mặt Phượng Thiển. Ánh mắt thoáng nhìn xung quanh, cuối cùng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nàng.
Quân Mặc Ảnh nhẹ nâng đuôi mắt, liếc bên này một cái, sắc mặt bỗng dưng đen lại.
Phượng Thiển kinh ngạc: “Tìm ta có chuyện gì?"
Quang minh chính đại như vậy, hẳn là không chỉ vì nói chuyện phiếm với nàng chứ?!
Nhưng ai biết, quả nhiên nàng không thể hiểu nối tư duy của nam nhân cổ đại, nam nhân này thật đúng là vì nói chuyện phiếm với nàng mà đến.
Nhưng mà, trong mắt nàng cái gọi là nói chuyện phiếm, ở trong lòng Nam Cung Triệt lại là một chuyện đại sự trịnh trọng.
"Thế nào, cho nàng thời gian dài như vậy, đồng ý trở về với ta không?"
Nam Cung Triệt nhấc bầu rượu, thong dong rót cho nàng thêm một chén, ánh mắt thật sâu, ý cười thản nhiên.
"Ôi chao, ta nói này, ta còn có thể khoái trá nói chuyện phiếm, không cần hỏi ta vấn đề này, ngươi cũng quá kỳ quái đi. Nếu ta nhớ không lầm, rõ ràng ngươi mới gặp ta hai lần, rốt cuộc nguyên nhân gì thúc đẩy ngươi đồng ý buông tha toàn bộ hậu cung, thế nào cũng phải muốn một người tàn, hoa, bại, liễu như ta vậy?!"
Phượng Thiển nghiêm trang nhìn hắn, lúc nói ra bốn chữ cuối cùng, còn cố ý cắn răng gằn trọng một chút.
Khóe mắt Nam Cung Triệt giựt giựut: “Tiểu Thiển, vì từ chối ta, nàng sẽ không tự làm thấp mình như vậy chứ?"
"Đây đâu phải làm thấp đi. Không phải các ngươi nói sao, nữ nhân tốt chỉ gả một người, cho dù trượng phu chết cũng nên thủ cả đời. Huống chi trượng phu ta còn khoẻ mạnh, sao có thể tùy tiện gả cho người khác."
Tuy rằng nàng cũng không đồng ý nữ nhân chỉ được gả cho một người, dù sao, bất luận kẻ nào đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, hiện đại nhiều người kết hôn còn ly hôn như vậy, chỉ cần yêu nhau, tình yêu tuổi xế bóng cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận.
Nhưng loại quan niệm này ở cổ đại, chính là bị dìm lồng heo.
Phượng Thiển bĩu môi, buồn bực.
"Người khác nói như thế nào là chuyện của người khác, chỉ cần ta không nghĩ như vậy là được rồi." Nam Cung Triệt nhếch môi, nghĩ muốn sờ đầu nàng, nhưng mà tay vừa mới nâng lên, đột nhiên ý thức được cái gì lại thu về.
"Tiểu Thiển, ta cũng hiểu được rất kỳ quái. Rõ ràng nàng cũng rất chán ghét hậu cung của hắn, đến tột cùng là nguyên nhân gì, để nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên người hắn?"
Nguyên nhân sao?!
Ánh mắt Phượng Thiển ngưng lại, trong sâu đáy mắt nổi lên một tia nhu hòa không dễ phát hiện.
Bởi vì có một người như vậy, ở trong quan niệm của hắn, rõ ràng nên là một phu nhiều thê, hậu cung ba ngàn, nhưng hắn lại cố tình đồng ý ba ngàn nước chỉ múc một gáo, giữ tất cả ôn nhu lại cho ngươi, không hỏi đúng sai.
"Nam Cung Triệt!"
Nàng há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên giật mình kịch liệt.
Phượng Thiển hoảng sợ.
Ngay sau đó lại là "Phanh" một tiếng, nhấc chân nhảy lên, bầu rượu rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.