"Ta còn chưa nói ngươi đâu, ngươi đừng xen mồm." Phượng Thiển nghiêm mặt, nhìn như là vui đùa, nhưng quan tâm trong ánh mắt không thể giả.
Nhưng mà, nói xong đợi nửa ngày, chỉ thấy nam nhân lạnh lùng hừ một tiếng: “Có quan trọng hơn Nam Cung Triệt không?"
Phượng Thiển im lặng.
Còn có thể nói chuyện thật tốt hay không?
Thật sự không thể, nàng rõ ràng không hề dong dài với hắn, chạy lên túm cánh tay hắn: “Đi, trở về "
Cái gì gọi là phu cương không thể chấn.
Quân Mặc Ảnh cảm thấy chính là mình hiện tại.
Hắn rất muốn bỏ hai tay trên cánh tay mình ra, nhưng nhìn vẻ mặt tích cực của nàng, dáng vẻ gấp gáp, lại thật sự không đành lòng đẩy nàng ra.
Vật nhỏ chính là đoán chắc điểm này, cho nên mới dám không kiêng nể gì như vậy.
Rốt cuộc hai người vụng về quay trở lại doanh trướng, Phượng Thiển không nói hai lời, lập tức sai Lý Đức Thông truyền Thái y đến.
Lý Đức Thông thầm nghĩ cám ơn trời đất.
Tiểu cô nãi nãi cuối cùng cũng thông suốt, nếu không còn không biết mặt đế vương thối thành dạng gì.
Nhìn Thái y cầm nhíp gắp một mảnh sứ vỡ ra khỏi cánh tay Quân Mặc Ảnh, Phượng Thiển nhíu chặt mày.
"Thái y, bôi dược này là khỏi phải không?" Phượng Thiển chỉ bình nhỏ trong tay Thái y, hỏi.
"Bẩm nương nương, đúng vậy. Bôi xong dược này, băng bó lại một chút, vết thương của Hoàng Thượng rất nhanh sẽ khỏi hẳn."
"Vậy đi, để ta làm cho."
Phượng Thiển cho Lý Đức Thông và Thái y đều đi ra ngoài, đi đến bên người nam nhân, nhìn hắn một cái: “Đây là khác nhau, thấy được không?"
Quân Mặc Ảnh ngẩn người, nhất thời không phản ứng lại nàng nói cái gì.