Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 269

"Khụ...... Khụ khụ khụ......" Phượng Thiển bị hỏi đến mức ho mãnh liệt vài cái, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng.

Long Vi vỗ cho nàng một lúc lâu, nàng mới chậm rãi thở nổi, đổ chén trà: "Không không không, ta không cần phương pháp này, phương pháp này với mỗi người đều khác nhau, dùng trên người hoàng thượng không thích hợp!"

"Vậy làm sao ngươi biết áp dụng được với Quân Hàn Tiêu?"

"......" Phượng Thiển ngẩng đầu nhìn trời.

Nàng phải giải thích với Long Vi thế nào, thật ra thì cái này là định lý muôn thủa áp dụng được với tất cả mọi nam nhân, chỉ là nàng quá lười, cho nên không muốn sử dụng thôi?

"Đương nhiên là bởi vì ta hiểu rõ hắn hơn ngươi!" Phượng Thiển nói như là sự thật: "Ngươi nghĩ xem, ta quen hắn trước khi ngươi biết hắn, tự nhiên cũng hiểu rõ thói quen của hắn hơn ngươi, đúng không?"

"Giống như rất có đạo lý!" Long Vi hơi nhíu lông mày gật đầu, chợt lại lắc đầu, rốt cuộc phản ứng kịp: "Mà tại sao ta phải làm hắn vui lòng?"

Phượng Thiển híp mắt: "Không phải hắn là nam nhân của ngươi sao, lấy lòng một cái thì thế nào?"

Dĩ nhiên Long Vi không thể nói mình và Quân Hàn Tiêu chỉ là giả bộ ân ái, chỉ đành phải ngượng ngùng cười một tiếng, buồn bực nói: "Biết, ta trở về sẽ thử."

Trong điện, Quân Hàn Tiêu chỉ nói một câu: "Chuyện Hoàng huynh sai thần đệ làm đã xong, tin tưởng trong thời gian ngắn, mẫu hậu sẽ không gây khó khăn cho tiểu hoàng tẩu."

"Chỉ hy vọng như thế."

Mặt mày Quân Mặc Ảnh hơi trầm xuống: "Chỉ cần bảo đảm lần giổ tổ này không xảy ra chuyện là được."

Không lâu nữa chính là ngày giổ tổ mỗi năm một lần của hoàng gia, đến lúc đó hắn sẽ rời cung đến Ngũ Đài Sơn trước một ngày, không mang nữ quyến theo, chỉ có thể để một mình vật nhỏ ở lại trong cung.

Nói thật, an toàn của nàng, hắn rất không yên tâm.

Đang lúc trầm tư, đột nhiên Quân Hàn Tiêu gào to hỏi: "Hoàng huynh, ngài nghĩ ra sao mà nói những lời ấy ra ngoài? Nếu không phải là biết chuyện trước, thần đệ cũng không nhịn được mà tin!"

Sắc mặt Quân Mặc Ảnh càng thay đổi.

"Nhàn rỗi không có chuyện gì làm rồi hả?" Hắn liếc Quân Hàn Tiêu một cái: "Hỏi thăm chuyện này để làm gì!"

Đột nhiên Quân Hàn Tiêu cảm thấy mình thật đáng thương, giống như dùng xong liền bị hoàng huynh chê mất......

Bữa tối, Quân Hàn Tiêu buồn buồn không vui, Long Vi đứng ngồi không yên.

Phượng Thiển khó có lúc không muốn ăn, nhìn bàn đầy thịt cá, thế nhưng không có khẩu vị như ngày xưa, chỉ ăn một miếng đồ ăn người khác gắp cho nàng.

Quân Mặc Ảnh thu hết phản ứng của ba người vào mắt, trên mặt lạnh nhạt như nước vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, chỉ có lúc nhìn Phượng Thiển mới thỉnh thoảng toát ra dịu dàng nhàn nhạt.

"Sao hôm nay ăn ít như vậy? Khẩu vị không tốt sao?"

"Có thể là vừa rồi ăn nhiều thôi." Phượng Thiển tùy tiện lấy cớ.

Thật ra thì lúc vừa rồi, nàng liền cố dạy Long Vi làm cua hoa trà và dung hoa làm điểm tâm, vốn không ăn bao nhiêu. Nhưng nàng cũng không nói được nguyên nhân vì sao, vẫn phải để cho nam nhân này quan tâm, nếu không lại tìm thái y vội tới bốc thuốc cho nàng!

"Đã nói với nàng bao nhiêu lần, trước khi dùng bữa 7 chớ ăn nhiều như vậy. Đồ ăn nghiêm chỉnh thì không ăn, chỉ có biết ăn mấy thứ lặt vặt thôi."

"......"

Cái gì liền lộn xộn lung tung rồi hả?

Phượng Thiển ủy khuất chép miệng: "Ngươi mắng ta!"

"Thật dễ nói chuyện đâu rồi, lúc nào thì mắng nàng?"

"Hiện tại!" Phượng Thiển hừ một tiếng, nhất quyết quay mặt: "Ngươi mắng khiến ta càng không có khẩu vị, không muốn ăn!"

Quân Hàn Tiêu và Long Vi liếc mắt nhìn nhau, hoàn toàn quên hết chút ân oán này, thần giao cách cảm nhận ra một chữ từ trong mắt đối phương “Rút lui”.
Bình Luận (0)
Comment