Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 282

Sắc mặt Khinh phi lập tức trở nên khó coi.

Nín hồi lâu, mới nói: "Phượng Thiển, mặc kệ ngươi tin hay không, bất luận như thế nào, ta đều sẽ không hại ngươi."

"Ta mạn phép không tin." Phượng Thiển nhíu mày: "Không có chứng cớ, nói không chừng ngươi chỉ là đỏ mắt nhìn ta, ghen tỵ ta, muốn tìm một cơ hội hãm hại ta thì sao?"

Nói xong, thản nhiên ngồi xuống ghế lần nữa, rót trà cho mình, thổi nhẹ một hơi.

Khí nóng bay xung quanh khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khiến cả người nàng có chút mông lung, ngay cả dấu tay cũng không còn rõ nét.

Thật ra thì trừ lúc vừa mới bắt đầu có chút luống cuống ra, nàng đã sớm khôi phục bình thường.

Khinh phi lại ngược lại, sau khi Phượng Thiển hỏi xong thì sắc mặt trở nên rất kém, tìm không ra lý do thích hợp, cho nên vẫn không trở lại bình thường.

"Ta biết rõ ngươi mất trí nhớ, Phượng Thiển." Khinh phi hít một hơi thật sâu, lúc mở mắt ra nhìn nàng, con mắt sắc khẽ lóe lên: "Chính là không thể bởi vì dáng vẻ này, ngươi liền phủ nhận thân phận của mình. Ngươi là người Tây Khuyết, là mật thám Tây Khuyết phái tới, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, cuối cùng cả đời, trừ phi là chết ở trong cung, nếu không chúng ta cũng chỉ có thể là một con cờ, ngươi hiểu chưa?"

Phượng Thiển dời tầm mắt, ánh mắt ngưng lại.

"Tại sao đến bây giờ mới nói?" Trong giọng nói nhạt nhẽo của nàng không chứa chút cảm xúc nào: "Ngươi đã cố ý nói chúng ta là mật thám, nếu sớm muộn cũng phải muốn nói, ta đã từng ép hỏi ngươi như vậy, tại sao phải chờ tới bây giờ mới nói?"

"Bởi vì...... Ta muốn chờ ngươi khôi phục trí nhớ."

Phượng Thiển liếc nàng một cái, con mắt sâu hơn.

Khinh phi cắn răng, nói: "Vụ ám sát mấy tháng trước, ngươi còn nhớ không? Thật ra thì vốn không có ám sát gì, tất cả đều là ngươi mình an bài, vì để đến gần hoàng thượng. Không phải ngươi nói một mình ta độc hưởng thánh sủng cưng chiều sao? Nếu quả thật như thế, làm sao ngươi biết có cơ hội đến gần hoàng thượng, thay hoàng thượng đỡ kiếm?"

"Vậy trước đó, vì cái gì ngươi không giúp ta?" Phượng Thiển từng bước từng bước mà ép sát.

"Được! Ta thừa nhận ta khoanh tay đứng nhìn, mà ta cũng không có cách nào! Thái hậu ngăn không để cho ngươi gặp hoàng thượng, ta chỉ là một phi tần nho nhỏ thì làm sao được?"

Phượng Thiển giễu cợt cười một tiếng: "Ngươi thật biết đẩy trách nhiệm."

"Lời đã nói đến tình trạng này rồi, ngươi còn không tin ta?" Khinh phi nóng nảy, cũng nổi giận.

"Ta cho ngươi biết, ban đầu ngươi an bài tiết mục ám sát và đỡ kiếm thì chúng ta cũng sớm thương lượng xong, sau khi tỉnh lại ngươi liền giả bộ mất trí nhớ, nhân cơ hội đến gần hoàng thượng. Cho nên một kiếm kia nhìn như hung hiểm cực kỳ, khó bảo toàn tánh mạng, trên thực tế đã sớm ở trong tính toán của ngươi!"

"Hả?" Phượng Thiển liếc nhìn nàng: "Nếu tất cả đều nằm ở trong kế hoạch, vì sao ta thật sự mất trí nhớ?"

"Chuyện này...... Cái này không ở trong kế hoạch!"

Khinh phi cực kỳ tức giận vỗ bàn một cái.

"Vốn là ngươi làm việc luôn không chê vào đâu được, không có sai sót, cần gì cần ta phải quan tâm? Nhưng ai có thể nghĩ đến, người định không bằng trời định, trong trận ám sát kia, ngươi lại thật sự đụng đầu mất trí nhớ! Mới đầu ta còn chỉ coi là ngươi lừa cả ta, cho nên trăm phương ngàn kế thử dò xét ngươi, nhưng lần lượt thử kết quả lại nói rõ, ngươi thế nhưng thật......"

Phượng Thiển ý vị không rõ cười một tiếng, cúi đầu buông tầm mắt.

"Cho nên hiện tại vội vã nói với ta chuyện này, ngươi muốn ta làm cái gì?" Nàng lạnh lẽo nói: "Sớm không nói muộn không nói, vào lúc này nói ra ta là mật thám, phải có một chút nguyên nhân chứ?" 
Bình Luận (0)
Comment