Nói tới chỗ này, Thái hậu dừng lại chốc lát, đầu ngón tay mang hộ giáp lại không nhanh không chậm sờ cặn hương nhang trong lò, Lâm Lang vừa mê mang vừa khẩn trương, suýt nữa lại nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.
May mắn rốt cuộc Thái hậu giống như là nhớ tới nàng, đuôi mắt nhẹ giơ lên, tà tà liếc nàng một cái, nói: "Thật ra thì cũng không phải là bao nhiêu chuyện, chỉ cần ngươi có lòng, chỉ cần thời gian một ly trà là có thể làm xong."
Lâm Lang ngẩn người, ngược lại không khỏi cười lạnh ở trong lòng.
Thời gian một ly trà?
Chuyện lớn nhỏ, sao có thể dùng thời gian dài hay ngắn đến để cân nhắc? Giết người cũng phải tốn thời gian.
"Dạ, vậy do Thái hậu phân phó." Lâm Lang khẽ thở dài, lên tiếng.
Thái hậu đậy lại lò hương, thản nhiên vỗ tay một cái: "Liên Tịch, đi vào."
Lâm Lang nghiêng người sang, liền nhìn thấy cung nữ thận cận bên cạnh Thái hậu Liên Tịch đi vào từ ngoài cửa, trong tay còn cầm một quyển bao thứ lớn chừng bàn tay.
"Vật này......" Thái hậu cầm đồ từ trong tay Liên Tịch, lạnh nhạt nói: "Chỉ cần ngươi thả nó vào trong tẩm cung Thiển phi, còn dư lại chuyện, đều không cần ngươi quan tâm. Làm xong chuyện này, lập tức đến tìm ai gia, ai gia sẽ cho người dẫn ngươi xuất cung."
Một phong bao thư nho nhỏ mà thôi. Lâm Lang nghĩ thầm, sẽ không có vấn đề gì.
Thiển phi nương nương là người tốt, người tốt có tốt báo, mình chỉ là để ít đồ của Thái hậu, sẽ không xảy ra chuyện......
******
Cả ngày nay khẩu vị Phượng Thiển không tốt như vậy, ăn trưa cũng không nhiều, đến lúc gần hết giờ ăn, dứt khoát không nhìn một bàn lớn đầy món ăn, trực tiếp lắc đầu để Đông Dương rút lui.
"Sao hôm nay nương nương ăn ít như vậy?" Lưu Nguyệt kinh ngạc hỏi: "Có phải ban ngày ăn thứ gì, cho nên hiện tại mới không có khẩu vị không?"
Phượng Thiển không khỏi chắc lưỡi, thật vất vả bị "Bệnh kén ăn" còn có thể bị người khác coi là ăn vụng no bụng......
"Ta là loại người như vậy sao?" Nàng nhỏ giọng lầu bầu một câu.
Chỉ là cũng thật sự kỳ quái.
Rõ ràng trước kia thấy những thứ đồ này là có thể chảy nước miếng, gần đây lại nổi cơn điên gì mà bị bệnh kén ăn, nhìn thấy những món ngon này thì trong dạ dày liền bắt đầu cuồn cuộn?
Đột nhiên Phượng Thiển cảm thấy, mình sẽ không bị bệnh gì không trị được chứ......
Đông Dương cũng che miệng cười một tiếng: "Nương nương, không phải là hoàng thượng vừa đi, ngài ngay cả khẩu vị ăn cơm cũng bị mất chứ?"
Phượng Thiển chợt sặc ngụm nước miếng.
Vì dùng lực hơi mạnh, trên mặt hồng rực, cũng không biết là sặc hay là mắc cỡ, nhìn chằm chằm Đông Dương: "Nói nhăng gì đấy! Cái này có quan hệ gì với hắn chứ!"
Lưu Nguyệt an tĩnh đứng ở một bên, không nói tiếng nào, phối hợp cười, trong sâu đáy mắt đã không có một tia cảm xúc nào.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng người hò hét ầm ĩ.
Phượng Thiển vừa đứng dậy, thì có một đám thái giám hầu hạ cung nhân chen chúc mà vào.
"Người tới, lục soát cho ta!" Sau khi vào cửa, đại thái giám cầm đầu liền lập tức hạ lệnh.
Đông Dương từ trong khiếp sợ phản ứng kịp, lập tức quát khẽ: "Thật là to gan, nơi này là cung Phượng Ương, ai cho ngươi ở chỗ này giương oai?"
"Đông Dương cô nương thật sao?" Thủ lĩnh thái giám nhìn bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười giật giật khóe miệng: "Thái hậu nương nương nhận được mật báo, Thiển phi cung Phượng Ương là mật thám Tây Khuyết phái tới, tội chứng tư thông với địch phản quốc ở trong cung này, cho nên đặc biệt mệnh bọn ta tới lục soát!"
Nói tới chỗ này, hắn cho những người sau lưng một ánh mắt ý bảo, những người đó liền ồ vào, chạy vào nội điện lục soát.
"Dẫn Thiển phi đến cung Phượng Minh, Thái hậu muốn đích thân thẩm vấn!"