Đột nhiên Phượng Thiển có loại kích động muốn khóc.
Tin nàng.
Hắn tin nàng......
Lỗ mũi chua chát, nàng giơ tay lên sờ soạng một cái, nhắm mắt lại, rồi nói: "Ngươi phải tin tưởng ta...ta chưa làm qua! Cái gì mà thư tư thông với địch, nhân chứng vật chứng nào, nói cho cùng đều là bọn họ ném đá dấu tay. Thủ đoạn vụng về như vậy, nếu ngươi tin bọn họ không tin ta, vậy ngươi chính là một hôn quân từ đầu tới đuôi! Hôn quân!"
Quân Mặc Ảnh liếc nàng một cái: "Nàng liền ỷ vào hiện tại trẫm không làm gì nàng, tận tình la lối om sòm hả."
Phượng Thiển đọc được từ trong ánh mắt hắn một câu: chờ vết thương trên nàng tốt hơn, nàng liền xong đời!
Trái tim nhỏ bé của Phượng Thiển run rẩy.
Vì sao vốn nên dịu dàng thắm thiết đùa giỡn, đến chỗ nàng thì hoàn toàn biến đổi cơ chứ?
Nàng nghĩ không thông, rõ ràng lúc nam nhân này vừa trở về còn mang dáng vẻ đau tiếc đau lòng, làm sao bây giờ lại lôi kéo như mất hai trăm năm mươi tám vạn? Chẳng lẽ bởi vì nàng vừa nói nàng không đau, cho nên hắn thật sự cho rằng nàng không đau?
Đột nhiên Phượng Thiển cảm thấy, lần tới nếu đau, hay là trực tiếp kêu đau đi!
Quân Mặc Ảnh bôi cho nàng hết thuốc, mặc hết y phục, thái y cũng sắp trở về.
Viện chính tới trước bắt mạch, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, cho dù có Lan La thảo, long chủng trong bụng Thiển phi nương nương, vi thần sợ......"
"Trẫm không muốn nghe cái gì mà ngộ nhỡ!" Quân Mặc Ảnh lạnh giọng cắt đứt, trong phút chốc trên dung nhan tuấn dật trở nên lạnh lẽo, âm trầm giống như đêm trước khi bão táp đến.
"Một khi xuất hiện tình huống vạn nhất, trẫm sẽ để cả Thái Y viện trả giá thật lớn!"
Từ chỗ Phượng Thiển nhìn sang, chỉ có thể nhìn gò má nam nhân căng chặt.
Nàng đột nhiên cảm thấy mình không có tư cách làm một mẫu thân, bởi vì lửa giận và lo lắng của nàng kém xa người đàn ông này.
Nếu đứa bé không gánh nổi, muốn người thái y viện chôn theo sao?
Chuyện như vậy nàng chỉ thấy trong tiểu thuyết, lại không nghĩ rằng một ngày kia cũng sẽ xảy ra ở trên đầu mình. Nói thật, coi như đứa bé không giữ được, nàng cũng sẽ không để cho Quân Mặc Ảnh làm như vậy.
Viện chính run rẩy đáp ứng đế vương, bước chân tập tễnh đi tới ngoại điện thương lượng toa thuốc với mọi người.
Qua chừng một khắc, phương thuốc đã được định ra, nếu không quyết định, bỏ lỡ thời gian tốt để chữa trị, bọn họ chờ nhận chết đi!
Hốt thuốc, sắc thuốc, Viện chính cũng không dám mượn tay người khác, chỉ sợ trên đường xuất hiện một chút ngoài ý muốn nào.
Một bước cuối cùng, mớm thuốc, vậy dĩ nhiên là do đế vương tự làm.
"Lúc nào thì mới có thể thoát khỏi nguy hiểm?" Quân Mặc Ảnh hỏi.
Viện chính nhìn Phượng Thiển chau mày lại uống thuốc đi, lòng không khỏi càng treo càng cao, nghe vậy, lập tức nói: "Bẩm hoàng thượng, ước chừng qua hai canh giờ, vi thần sẽ bắt mạch nương nương lần nữ. Nếu đến lúc đó tình huống mạnh khỏe, liền coi như là hài tử bình an."
Cũng may lần này đế vương không làm khó bọn họ, gật đầu một cái, để bọn họ lui xuống.
"Ngủ một giấc thật ngon, trẫm ở chỗ này với nàng. Khi tỉnh lại, trẫm sẽ nói cho nàng biết, con của chúng ta rất khỏe mạnh, được không?"
Quân Mặc Ảnh ngồi bên mép giường, sờ đầu của nàng, con mắt sắc sâu ngưng lại, bên trong là ấm áp và dịu dàng.
Phượng Thiển kinh ngạc, vừa rồi nghe hắn nói để tất cả người trong cung Phượng Minh đứng chờ trong sân, nàng còn tưởng rằng nam nhân này sẽ thừa dịp đi thẩm tra án "Tư thông với địch phản quốc".
"Ngươi không phải đi làm chánh sự sao?" Nàng nghi ngờ hỏi.
"Chuyện gì cũng không quan trọng bằng Thiển Thiển." Vẻ mặt hắn như thường đáp.