Chuyện gì xảy ra?
Chính là bị tiểu bạch si Vi Vi kia tức giận có được hay không!
Cái loại lời nói hồ ngôn loạn ngữ tại sao có thể nói ra, ngay trước mặt nam nhân này còn chưa tính, nhưng bên ngoài còn có Quân Hàn Tiêu, vậy phải tổn hại biết bao nhiêu hình tượng an tĩnh ưu nhã tốt đẹp của nàng?
Phượng Thiển rất đau lòng.
Quân Mặc Ảnh bị biểu tình ủy khuất của nàng dọa đến, trong lòng có một góc mềm mại lại khẽ dao động, nhỏ giọng nhỏ nhẹ dễ chịu hỏi: "Người nào lại khi dễ ngươi? Thế nào một người đang ngủ tốt đẹp bên trong cũng có thể như vậy?"
Phượng Thiển dùng lực yếu lại, đột nhiên bắt tay hắn lại, rất nghiêm túc nhìn hắn một lát, khiến Quân Mặc Ảnh cảm thấy nàng có điều quan trọng muốn nói với mình.
Kết quả chờ cả ngày, Phượng Thiển lại nắm tay hắn thật chặt, thê thảm nói: "Mới vừa rồi Vi Vi nói ngươi nghe chứ sao? Ta sắp nổi mốc rồi, muốn thối rớt, để cho ta đi ra ngoài nhúc nhích đi?"
"Không được!"
Quân Mặc Ảnh cau mày, không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
"Mới hai ngày, liền không nằm được rồi hả? Hôm nay mới từ chỗ Uyển tần trở lại, không phải trên đường phơi qua mặt trời sao, còn muốn đi ra ngoài làm gì?"
"Cái gì mà mới hai ngày, ngươi nằm ở trên giường hai ngày không động thử một chút, xem ngươi có cảm thấy nhàm chán không!" Phượng Thiển thâm cừu đại hận hít mũi một cái: "Ta nhớ mùi vị mặt trời, nhớ nhung mấy khóm hoa trong sân, ngươi để cho ta đi ra ngoài một lát, có được hay không? Chỉ một lát thôi!"
Quân Mặc Ảnh nhíu mày, bất đắc dĩ dỗ dành: "Mùi vị mặt trời đã cảm thụ qua, về phần những thứ hoa kia, nếu Thiển Thiển muốn ngắm, trẫm sai cung nhân dọn vào cho nàng?"
Phượng Thiển cảm thấy nam nhân này thật là xấu......
"Hừ!" Nàng hất tay của hắn ra, kéo chăn trùm kín đầu mình.
"Nhìn một chút, trẫm ra chủ ý tốt cho nàng như vậy, nàng còn không tình nguyện." Quân Mặc Ảnh khẽ nhếch đuôi mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ có một tia chế nhạo.
"Tính khí này, thật là càng ngày càng kém."
"Nữ nhân mang thai tính khí càng kém! Hỉ nộ vô thường, thời gian mang thai nhiều loại cảm xúc, ngươi có hiểu hay không!"
Trong chăn truyền ra một giọng nói khó chịu ngột ngạt, bất mãn oán trách, trong cáu giận hàm chứa một chút làm nũng.
Hình như Quân Mặc Ảnh bị nàng làm cho vui vẻ, cúi đầu bật cười.
"Thiển Thiển ngoan, hôm nay mới đi ra, không thể cử động nữa. Thái y nói rồi, hiện tại thai mới vừa ổn định một chút, không thể tùy tiện hoạt động."
Có vài người trên người từng cái đặc điểm đều gặp may mắn, giống như Quân Mặc Ảnh, tiếng cười lúc hắn choáng không nhìn thấy mặt cũng có thể câu người như vậy, chớ nói chi là lúc thấy mặt!
Phượng Thiển cảm thấy đối xử giữa người và người, thật đúng là có đủ không công bằng.
Thế nào nàng không có gương mặt yêu nghiệt như vậy, cũng không có giọng nói mê hoặc lòng người như vậy?
Nghĩ quá mức nhập tâm, cho nên quên lời nam nhân nói, hậu quả chính là người khác kéo chăn trên đầu nàng xuống.
Chỉ có thể là hình dáng đại khái, nhưng Quân Mặc Ảnh lại như phát hiện vùng đất mới, giống như nghiện giày xéo bọc chăn không ngừng… Dĩ nhiên, sức lực rất nhẹ, tuyệt sẽ không làm đau nàng.
Phượng Thiển bị hắn xoa kỳ cục cực kỳ, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, buồn bực ở trong chăn hô to: "Quân Mặc Ảnh ngươi làm gì vậy! Ta cũng không phải là cục lông, ngươi vày vò ta làm cái gì!"
"Quấn ở trong chăn thật giống cục lông."
Phượng Thiển không nhìn thấy thái độ của hắn, nhưng nàng có thể tưởng tượng, bây giờ nhất định hắn cần ăn đòn rất nhiều!