Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 324

Phượng Thiển hừ một tiếng, quay mặt không để ý tới hắn.

Quân Mặc Ảnh lại lần nữa quay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở về: "Thiển Thiển đẹp nhất, trẫm chỉ thích Thiển Thiển, không thích người khác."

"......"

Khuôn mặt nhỏ của Phượng Thiển đỏ lên, đẩy tay của hắn ra, lông mi thật dài rung rung mấy cái, nói: "Đừng tưởng rằng người nói liền hết chuyện, hiện tại không dây dưa với ngươi vấn đề này. Ta muốn tắm, hiện tại ta muốn tắm!"

"Không được." Quân Mặc Ảnh không chút suy nghĩ liền từ chối.

"Tại sao không được?" Vẻ mặt Phượng Thiển bi thương, ủy khuất giống như là muốn khóc lên: "Ta tắm làm phiền ngươi chuyện gì, ngươi cũng không để cho ta tắm?"

Quân Mặc Ảnh đanh mặt, liếc mắt nhìn nàng: "Chỉ bằng tình hình của nàng như bây giờ còn muốn tắm?"

"Hiện tại dáng vẻ của ta như thế nào? Không phải vết thương trên người đều gần lành hết rồi sao, coi như không lành toàn bộ, tối thiểu sẽ không bởi vì dính chút nước mà xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi cũng không để cho ta tắm? Dùng một chút nước mà cũng không bỏ được, thật là quá keo kiệt."

Ấn đường của Quân Mặc Ả đập loạn, lành lạnh mà nói: "Hơi thai không yên, không thích hợp tắm."

"...... Cùng lắm thì ta tắm nhanh một chút. Thời gian dài như vậy chưa tắm, cả người khó chịu. Không phải sai Đông Dương mang bột củ sen cho ta à, mà nếu ta không tắm, ta liền không ăn được. Gần đây khẩu vị ta kém như vậy, thật ra thì có quan hệ với thời gian dài ta chưa tắm."

"...... Không cho phép."

Phượng Thiển lần lượt giả bộ đáng thương nhưng không có hiệu quả, rốt cuộc nổi giận: "Quân Mặc Ảnh, mới vừa rồi rõ ràng là ngươi chê ta thối, hiện tại lại không để cho ta tắm, có phải ngươi muốn đi tìm nữ nhân khác không? Ngươi thấy ta phiền thì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng mười mấy hai mươi vòng như vậy!"

Quân Mặc Ảnh nhắm mắt lại, lại một lần nữa bại hoàn toàn, thở dài, cam chịu số phận nói: "Được, tắm."

Sau đó, khi Phượng Thiển bị cởi hết sạch ngồi ở trong thùng tắm, nàng có chút hối hận mình nhất định tắm.

"Ta muốn Đông Dương." Phượng Thiển buồn bực nói.

"Không được." Nam nhân dứt khoát từ chối.

"Ta muốn Đông Dương tắm cho ta!" Phượng Thiển ngoan cường ngẩng đầu trừng hắn một cái.

Nam nhân lại chỉ cho nàng một nụ cười lạnh: "Chỉ có một sự lựa chọn."

Tầm mắt của hắn trực tiếp quan sát nàng từ đầu tới chân một lần, cách một tầng đầy cánh hoa, dưới nước là thân hình mỹ lệ như ẩn như hiện của nàng.

Hầu kết bỗng nhúc nhích một cái, ánh mắt Quân Mặc Ảnh sâu hơn, lúc mở miệng giọng nói đã mang theo một tia khàn khàn: "Hoặc là đừng tắm."

Đột nhiên hắn cảm thấy, mình đang uống rượu độc giải khát.

Phượng Thiển chê cười nhìn hắn một cái, hoặc là đừng tắm?

Ha ha!

Hiện tại cô nãi nãi cũng bị ngươi nhìn hết sạch, loại thời điểm này ngươi nói ta đừng tắm, vậy không phải ta thiệt thòi lớn rồi hả?

Thế giới này, tràn đầy ác ý......

Quân Mặc Ảnh bình tĩnh tắm cho nàng, kéo tay áo, động tác cũng không phải rất nhuần nhuyễn.

Chỉ là cũng may hắn xuống tay rất nhẹ, hơn nữa tốc độ học cũng nhanh… bao gồm loại chuyện này. Cho nên rất nhanh, Phượng Thiển liền thoải mái ở thùng tắm ca hát.

"Hừ cái bài hát gì, hát từ đâu? Hát cho trẫm nghe một chút."

Phượng Thiển "Hả" một tiếng liền ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt lộ ra mấy phần cổ quái: "Ngươi thật muốn nghe? Chắc chắn chứ?"

Thần sắc nam nhân bình thường gật đầu một cái: "Ừ."

Phượng Thiển nghi ngờ mấy giây, ho nhẹ một tiếng: "Hai con cọp con, hai con cọp con, chạy trốn mau, chạy trốn mau, một con không có lỗ tai, một con không có cái đuôi, thật là kỳ quái, thật là kỳ quái."

"......"
Bình Luận (0)
Comment