Quân Mặc Ảnh cúi đầu cười mấy tiếng, gật đầu: "Ừ, nên sớm đưa đi một chút, nếu không mùi dấm trong hoàng cung này cũng xông lên tận trời rồi."
Đang nói chuyện, đôi mắt thon dài của nam nhân bởi vì cười mà khẽ híp lại, dưới ánh nắng, hốc mắt phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, khiến cả khuôn mặt hắn tỏa vẻ nhu hòa mị hoặc, ngũ quan trở nên sáng rực.
Tốt đẹp như thế.
Phượng Thiển suýt nữa cũng hoảng hốt.
Nam nhân này, tại sao có thể đẹp như vậy?
Chí cao vô thượng, bẩm sinh đã có chí khí vương giả, cộng thêm dung mạo tuấn mỹ trời ban, rốt cuộc còn có cái gì hắn không có không?
Suy nghĩ một chút hình như thật đúng là không có.
Phượng Thiển đột nhiên không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng xoa lông mi hắn, giống như lông vũ nhẹ nhàng phẩy qua, vẻ nhu hòa khiến tâm hắn nhấc lên một tầng song nhỏ nhẹ.
"Quân Mặc Ảnh." Nàng cúi đầu kêu một tiếng, vốn định nói một câu khó có được, trong đầu lại đột nhiên có chợt lóe lên gì đó, một giây kế tiếp, bỗng chốc phản ứng lại hắn mới vừa nói mùi dấm xông lên tận trời?
Ha ha!
Dù sao khẳng định không phải nàng!
"Ngươi mới là bình dấm chua, vậy mà còn nói ta?" Phượng Thiển cười lạnh ba tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lý Đức Thông và Đông Dương, nóng nảy mà nói: "Còn không mau làm chánh sự! Sau đó chúng ta trở lại cung Phượng Ương nói vấn đề này cho tốt!"
Ngay cả Quân Mặc Ảnh cũng không khỏi ngẩn người.
Thái độ này, trở mặt cũng quá nhanh chứ?
Chốc lát trước vẫn ôn nhu như con cừu nhỏ, mới một hồi, liền lập tức hóa thân thành cọp mẹ ăn thịt người rồi hả?
Lý Đức Thông than thở liên tiếp, đế vương rốt cuộc tạo nghiệt gì, thế nhưng sủng phải tiểu cô nãi nãi hỉ nộ vô thường, tánh khí nóng nảy như vậy….
"Ngoan, đừng tức giận, chọc tức tiểu bảo bối chúng ta thì làm thế nào?" Quân Mặc Ảnh nhẹ nhàng xoa đầu nàng một cái, tiếp theo quay đầu lại, phân phó Lý Đức Thông tuyên đọc bản danh sách trong tay Phượng Thiển.
Trừ Lý Đức Thông và Đông Dương, mọi người còn lại, đều chỉ thấy Thiển phi đột nhiên tức giận vọt tới đế vương, sau đó đế vương liền cau mày đứng dậy, hai người không biết nói cái gì, liền chỉ thấy vẻ mặt đế vương dần từ nghiêm túc chuyển thành bất đắc dĩ, hình như là bắt đầu dụ dỗ vị Thiển phi nương nương kia.
Mọi người không khỏi âm thầm sợ hã.
Thì ra đế vương thật giống như trong truyền thuyết, hoàn toàn cưng chiều vị nương nương này thành không có giới hạn rồi…...
"Thiên kim Lại Bộ Thượng Thư, Triệu Sương Nhi, bước ra khỏi hàng." Giọng Lý Đức Thông the thé xướng một tiếng.
Liền có một thiếu nữ xinh đẹp như hoa đi tới trước mặt mọi người, khẽ cúi người: "Thần nữ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an."
Trong triều rất nhiều nữ nhi quan viên đều may mắn gặp qua đế vương, nói thí dụ như cung yến khoản đãi Nam Cung Triệt lần trước, này Triệu Sương Nhi chính là một trong những người đó.
Kể từ lần đầu gặp gỡ, trái tim nàng đã mong đợi tuyển tú hôm nay.
Lại nói, thật đúng là phải cám ơn Thiển phi, nếu Thiển phi hủy bỏ danh ngạch của mình, theo sủng ái của đế vương đối với nàng, nhất định sẽ không làm gì nàng, vậy mình chỉ có thể không được để ý tới cũng trục xuất về nhà.
Cho nên nếu thật vào cung, vậy cũng phải cảm tạ vị Thiển phi nương nương mới đúng.
Có lẽ lúc rảnh rỗi nên đi một vòng tới chỗ Thiển phi một chút, còn có thể nhìn thấy đế vương thêm mấy lần…...
Nghĩ như vậy, trên mặt Triệu Sương Nhi từ từ dính vào một tia kỳ vọng.
"Triệu Sương Nhi." Đế vương bỗng dưng mở miệng kêu nàng một tiếng.