Hàng lông mày bén nhọn của Quân Mặc Ảnh từ từ nhướng lên, cuối cùng khóa chặt thành một kết.
"Ngươi muốn nói, chuyện của Úc Phương Hoa, là mẫu hậu làm?"
Hắn lạnh lùng liếc người phía dưới: "Liên Tịch, mẫu hậu đối đãi với ngươi không bạc, lời như vậy, ngươi cũng nói ra được?"
Nếu là chuyện khác, có lẽ hắn sẽ tin.
Nhưng duy chỉ có điều này, không thể nào là mẫu hậu làm.
Mặc dù mẫu thân chết không có quan hệ với mẫu hậu, không có quan hệ với tất cả mọi người trong hậu cung, vẻn vẹn chỉ là một nữ nhân bi ai, nhưng hắn biết rõ, đối với mẫu hậu mà nói, mẫu thân chính là một cây gai đáy lòng bà, một nữ nhân đoạt trượng phu của bà.
Thứ mẫu hậu không muốn nhìn nhất sợ sẽ là gương mặt của mẫu hậu?
Muốn bà tìm một người có dáng dấp giống mẫu thân, làm sao có thể?
Đây không phải là cố ý tự làm mình tức giận sao.
Cho nên chuyện này, nhất định là Liên Tịch gạt mẫu hậu tự tiện tiến hành.
"Hoàng thượng có thể tin tưởng bất luận kẻ nào, duy chỉ không tin nô tỳ sao?" Liên Tịch quật cường đứng ở nơi đó, giơ gói thuốc trong tay lên khẽ phát run: "Ngay cả Liên Nhược cũng có thể lấy được ân đức của hoàng thượng, duy chỉ có nô tỳ bị hoàng thượng chán ghét và coi thường sao?"
Cổ tay của nàng run lên, gói thuốc trong tay rốt cuộc không thể tiếp tục khống chế rơi trên mặt đất, phịch một tiếng, không nặng không nhẹ.
"Rốt cuộc nô tỳ đã làm sai điều gì, hoàng thượng ngay cả một ánh mắt cũng không chịu bố thí cho nô tỳ?" Đột nhiên giognj Liên Tịch cao hơn mấy phần, xen lẫn mấy phần bén nhọn chói tai.
"Ngươi không làm gì sai sao?"
Quân Mặc Ảnh như là nghe được chuyện cười, trên mặt mang theo sắc nhọn lại bỗng dưng khơi lên một chút ý cười.
Nhưng tiếp theo, mắt phượng hẹp dài của hắn đột nhiên nhíu lại, khí lạnh bức người, ngưng mắt nhìn nàng: "Coi như ngươi không có làm gì sai, ánh mắt của trẫm rơi vào nơi nào, có liên quan gì tới ngươi?"
Trong phút chốc sắc mặt Liên Tịch trắng nhợt: "Hoàng thượng....."
Quân Mặc Ảnh lại chợt đứng lên.
"Cầm mẫu thân trẫm đến nói chuyện, Liên Tịch, ngươi thật chán sông sao?"
Liên Tịch dùng sức cắn môi dưới, khóe miệng đột nhiên kéo ra độ cong quỷ dị, "Ha ha ha" cười không ngừng, đến cuối cùng đã cười đến hai vai run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lộ ra vô tận thưa thớt mênh mông.
Hồi lâu, nàng mới dừng lại, nụ cười trên mặt lại không tản đi.
"Hoàng thượng sao người không dứt khoát giết nô tỳ?" Nàng nhỏ giọng cúi đầu hỏi.
"Ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám?" Đế vương giương cao giọng nói.
"Vậy hoàng thượng liền giết nô tỳ đi!"
Huyệt thái dương của Quân Mặc Ảnh giật giật, hai nắm tay siết chặt trên mu bàn tay có nổi gân xanh, trong mắt phượng đã đỏ lên.
Nhưng thật lâu sau, hình như là đang cố gắng bình ổn tâm tình của mình, hắn nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật dài.
Cuối cùng cứng rắn nói: "Đi lên."
Liên Tịch ngẩn người, lập tức không kịp phản ứng.
"Trẫm để cho ngươi đi lên!"
Một tiếng trầm giọng gầm lên, Liên Tịch rét run cả người, lúc này mới bước tới chỗ đế vương.
Nhưng đi chưa được hai bước, đế vương lại nói: "Nhặt thuốc lên."
Liên Nhược sững sờ một chút, lúc này mới phản ứng được đế vương muốn làm gì.
Vốn tưởng rằng hắn có lời gì muốn nói với nàng, thì ra chỉ là nàng tự mình tình nguyện nghĩ thôi.
Đế vương gọi nàng đi lên, cũng chỉ là vì giúp nàng vận công trừ độc.
Liên Tịch cười khổ một tiếng, nàng đột nhiên cũng có chút không hiểu nổi, độc trên người mình đến tột cùng là phúc hay là họa.
Vốn tưởng rằng đế vương đối với nàng coi như không có nhiều yêu thương như vậy, nhưng tối thiểu vẫn có một chút tình ý.
Nhưng hôm nay xem ra, hình như chỉ quan tâm độc trên người nàng thôi.....