Sau khi hai người rời đi, Đông Dương vẫn tức giận bất bình nhìn chằm chằm vào bóng lưng của các nàng.
"Nương nương, cứ thả các nàng đi như vậy sao?"
"Nếu không làm thế nào? Thật sự cắt lưỡi của các nàng sao?"
Phượng Thiển lười biếng vén tóc, cười cười: "Đông Dương, nếu ta thật sự quan tâm vài câu nói chuyện linh tinh như vậy, cũng sẽ không sống như bây giờ."
Cũng không biết Đông Dương có hiểu ý của nàng khôn, Phượng Thiển vỗ vai của nàng, cười rực rỡ: "Được rồi, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, mới vừa rồi ta cũng chỉ là dọa họ một chút thôi, không tức giận, thật."
"Nương nương....."
Thật không tức giận sao?
Mỗi lần chủ tử cười như này, nàng liền đặc biệt sợ, cứ có cảm giác thật giống như xảy ra chuyện gì.
Nàng thật không hiểu, chủ tử đơn thuần như vậy lại là người không giấu được tâm sự, tại sao mỗi lần gặp phải chuyện lớn, vẫn giữ được bình thản như vậy?
"Ta muốn câu cá Đông Dương!"
Đông Dương ngẩn người, này cũng quá nhanh chứ?
Nàng tỏ vẻ khó xử: "Nương nương ngài không đùa giỡn nô tỳ chứ?"
"Không có, người nào đùa giỡn với ngươi rồi hả?"
Phượng Thiển rất nghiêm túc lượm nhánh cây nhỏ bằng ngón tay cái nhỏ từ trên mặt đất, lấy ra hai cái hoa: "Ai, mới vừa rồi ở trong cung nên nói với ngươi, chỉ là sợ ngươi không để ta ra ngoài. Hiện tại, hình như có thiếu ít nguyên liệu!"
Nói xong, nàng còn thở dài một cái.
Đông Dương nhìn ánh mắt nàng nhất thời liền cổ quái, chủ tử là bị kích thích đến rối loạn thần kinh rồi sao?
"Ngươi làm gì nhìn ta như vậy?"
Phượng Thiển bĩu môi: "Hiện tại ta rất bình thường, ngươi cũng đừng coi ta là bị bệnh thần kinh."
"Nếu nương nương thật muốn câu cá, không bằng chờ ngày khác, để hoàng thượng ra ngoài đi dạo với ngài, đến lúc đó....."
"Chuyện này hắn cũng đã đồng ý với ta đấy, ngươi đừng cho là nói với hắn là có thể ngăn cản ta! Mấu chốt nhất là, hiện tại ta muốn câu, không đợi hắn!"
Không có thương lượng chút nào.
Chỉ là ngược lại, Phượng Thiển lại thay mặt tội nghiệp: "Đông Dương, Đông Dương tốt của ta, ta cũng chỉ muốn câu cá thôi, ngươi sợ cái gì? Ta cũng không phải là đứa bé ba tuổi, càng sẽ không rơi vào trong nước, cứ ngồi ở bên bờ thả câu cũng sẽ không mệt mỏi!"
Đông Dương thở dài: "Được rồi, nương nương chính ngài cẩn thận."
Nàng cam chịu số phận lượm cành cây, đào con giun.
Nàng biết chủ tử không dám đụng những thứ này, dùng lời chủ tử mà nói, những thứ mềm nhũn trơn mượt ướt nhẹp kia quả thật còn kinh khủng hơn sư tử, cho nên chỉ có thể do nàng làm.
Về phần dây câu.....
Trở về cung Phượng Ương đi lấy một chuyến quá chậm, nàng cũng không yên lòng chủ tử một mình ở lại chỗ này, chỉ có thể kéo sợi tơ trên áo, dĩ nhiên không thể nào là áo chủ tử, cũng chỉ có thể là nàng.
Đột nhiên Đông Dương cảm thấy ánh mặt trời quá nóng, chiếu lên nàng quá đau khổ.
Thật vất vả làm xong cần câu đơn giản, Phượng Thiển đã đợi đến sắp ngủ thiếp đi.
"Đông Dương ngươi giúp ta nhìn một chút, ta nhắm mắt một hồi." Nàng dửng dưng ngáp một cái: "Nếu có cá cắn câu, ngươi nhớ đánh thức ta, để cho ta kéo cần câu, biết không?"
Đông Dương cười khổ, cái này còn gọi là câu cá sao.....
"Nương nương ngài chỉ dựa vào nghỉ ngơi một lát, chớ ngủ thật. Nếu không một lát cảm lạnh cũng không hay."
"Ừm, biết, biết." Vừa đáp lời một tiếng, Phượng Thiển vừa nhắm hai mắt lại, thoải mái thở ra một hơi.
Đông Dương cảm giác mình lại nói vô ích.