Ngồi ở trong sân không bao lâu, Phượng Thiển cũng có chút mệt nhọc, mí mắt chỉ trực sụp xuống. Nàng còn cười híp mắt nói hiện tại minh trừ ăn ra chính là ngủ, cũng sắp thành heo rồi.
Quân Mặc Ảnh dung túng sờ đầu của nàng, làm bộ ôm nàng.
Phượng Thiển cũng không từ chối, dang hai tay về phía hắn, treo ngược ở trên người hắn vẻ mặt vui vẻ.
Vào nội điện, Quân Mặc Ảnh cởi áo khoác trên người nàng xuống rồi mới thả nàng lên giường.
"Tốt lắm, ngủ đi. Lúc tỉnh dậy là có thể dùng bữa tối rồi."
Phượng Thiển cười ha ha ha: "Ta cảm thấy ta sắp thành một con heo vừa trắng vừa mập, sau đó bị người ăn."
"Ừ." Giọng nói thấp thuần nhẹ nhàng vang vọng ở bên tai, tràn đầy gian manh và mị hoặc: "Chờ đứa nhỏ trong bụng đầy ba tháng, trẫm liền bị nàng ăn."
"Quân Mặc Ảnh!" Phượng Thiển thẹn quá thành giận rống lên một tiếng.
Nam nhân cúi đầu cười một tiếng, mùi Long tiên hương nhàn nhạt phảng phất quanh mũi nàng: "Trẫm nhịn rất lâu, cũng mơ ước đã lâu rồi, phải nhanh chóng nuôi cho mập ăn hết mới đúng."
"Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ!"
Quân Mặc Ảnh không trêu chọc nàng nữa, hôn một cái xuống trán nàng: "Được, nghỉ ngơi thật tốt."
Trong nháy mắt hắn xoay người, dịu dàng nơi chân mày khóe mắt còn chưa thu lại hết, chỉ là đáy mắt đã có một tia lạnh lẽo không dễ nhận ra.
Cùng lúc đó, nụ cười trên mặt Phượng Thiển đã biến mất.
******
Sau khi ra ngoài, Quân Mặc Ảnh liền trực tiếp tìm Đông Dương, hỏi nàng hôm nay Phượng Thiển đi qua nơi nào, xảy ra chuyện gì.
Sai nàng kể tường tận cho hắn biết.
Đông Dương biết chắc là đã xảy ra chuyện, nhất thời sắc mặt cũng không tốt.
"Bẩm hoàng thượng, nương nương mới đầu đi Ngự hoa viên, ở bên hồ sen đụng phải hai nha đầu nói bậy."
"Lúc ấy họ đang nói chuyện Khinh phi nương nương có mang long chủng, nói là nương nương cả ngày ghen tuông bậy bạ, cho nên hoàng thượng mới có thể hạ cấm lệnh không cho phép bất luận kẻ nào trong cung nhắc tới chuyện Khinh phi có thai, chỉ sợ....."
"Chỉ sợ nương nương đổ bình dấm chua, chua cả hoàng cung!"
Đừng nói là đế vương, ngay cả Lý Đức Thông nghe được trong lòng cũng run sợ.
Cẩu nô tài từ đâu tới, đây là tự tìm đường chết đi!
Đông Dương vẫn còn chưa nói hết: "Họ còn nói..... Còn nói nương nương độc chiếm hoàng thượng không chịu buông tay, hiện tại đúng là được sủng ái, chưa chắc tương lai sẽ không bị thất sủng....."
Đúng là rõ ràng rành mạch, tất cả có thể đâm vào lòng người, đoạn mấu chốt cũng bị Đông Dương kể lại.
Sắc mặt Quân Mặc Ảnh càng ngày càng khó coi, cho đến khi Đông Dương nói xong, ngay tiếp theo liếc nàng, ánh mắt cũng mang theo một khí lạnh.
"Nô tài cung nào?"
"Bẩm hoàng thượng, nô tỳ cũng không biết. Mới bắt đầu nương nương cũng đã hỏi họ vấn đề này, nhưng không đợi họ trả lời, đột nhiên nương nương lại nói không muốn biết. Sau khi họ đi rồi, nương nương nói với nô tỳ, nàng cũng không thèm để ý cái này....."
Đông Dương hồi tưởng lại chủ tử lúc ấy... Dáng vẻ cười híp mắt bàng quang đã cảm thấy sợ.
Dĩ nhiên, nhìn bộ dáng bây giờ của đế vương, nàng căng sợ hơn.
Lý Đức Thông nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí ngước mắt nhìn về phía đế vương, hắn còn chưa kịp thấy rõ thần sắc trên mặt đế vương thì một giọng nói lạnh lẽo liền vang lên về phía hắn.
"Lý Đức Thông, đi tìm ra hai cẩu nô tài này, đánh chết."
Sắc mặt Đông Dương trắng nhợt: "Hoàng thượng, nương nương nói không thèm để ý, như vậy có thể hay không....."
"Cãi lại thánh chỉ, trẫm không tru di cả nhà đã là khách khí!"
Cho đến giờ phút này, Đông Dương mới biết đế vương tức giận lớn đến bao nhiêu.