Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 4

Phượng Thiển muốn chui vào động nhỏ giữa núi giả, cùng lúc đó, nam nhân cũng bước về phía nàng.

Ánh trăng chiếu lên người khiến hai người đồng thời thấy rõ diện mạo của đối phương, sau đó trong lòng lại không hẹn mà cùng có một tia kinh ngạc.

Sao lại là nàng?

Phượng Thiển cũng kinh ngạc vì dung mạo của hắn.

Một đôi phượng mâu hẹp dài sáng như ngọc, ngũ quan tinh xảo, có thể nói mặt như quan ngọc, tuấn mỹ vô cùng!

Thêm bộ trường bào màu vàng nhẹ nhàng bay theo từng bước đi, tầng tầng lớp lớp gợn sóng, gió đêm nhẹ phẩy, y phát tung bay, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng càng thêm phiêu dật xuất trần, đẹp như trích tiên.

Phượng Thiển không tự giác nuốt nước miếng một cái, đờ mờ sao lại đẹp trai như vậy!

Quả thực kinh thiên địa khóc quỷ thần, cực kỳ bi thảm, vô cùng thê thảm!

"Khụ..."

Nam nhân bất mãn ho nhẹ một tiếng, Phượng Thiển chuyển tròng mắt, bây giờ mới thấy sao mình ngu như vậy, đang trong thời khắc nguy kịch còn mê sắc đẹp!

Vì thế âm thầm phỉ nhổ chính mình một phen, đỏ mặt tiếp tục lui.

"Ngươi liền tính trở về như vậy sao?" Nam nhân chậm rãi ngồi xổm người xuống nhìn nàng.

Nàng thật không biết hắn? Dám công khai lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn hắn...

Bởi vì hắn đột nhiên tới gần, Phượng Thiển không tự chủ được lại nuốt nước miếng: “Ta cam đoan, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác..." Lại lắc đầu: “Không không không, kỳ thật ta không thấy được cái gì cả... Ta thật sự không thấy được gì, ngươi tha ta đi!"

Nam nhân liền ngây ngẩn cả người.

Nhìn sợ hãi như vậy, không giống giả vờ.

Huống chi, ngay cả thái y cũng chẩn đoán nàng đúng là mất trí nhớ.

"Được rồi, mau đứng lên, ngồi dưới đất còn dáng vẻ gì nữa." Nam nhân cau mày đứng lên.

Mắt Phượng Thiển sáng ngời, được tha rồi sao?

Nàng bất chấp đau đớn trên tay, chống thân mình đứng lên, nhưng chân vừa gắng sức, liền "A" một tiếng lại ngã xuống, một lần nữa ngã trên đất.

"Lại làm sao vậy?"

"Đại khái là chân bị trật." Phượng Thiển đau nhe răng trợn mắt, làm bộ cởi tất nhìn mắt cá chân, cổ tay bỗng dưng bị nắm lấy, nàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nam nhân: “Ngươi làm gì?"

"Không có người nói cho ngươi, chân cô nương gia không thể tùy tiện lộ ra sao?"

Phượng Thiển cổ quái nhìn hắn một cái, thầm nghĩ ngay cả bikini lão nương cũng đã mặc bao nhiêu lần, còn sợ lộ mắt cá chân?

Tuy nói sinh ở cổ đại, chân nữ tử chỉ có phu quân của mình có thể xem, nhưng phu quân của nàng lúc này còn không biết đang tiêu dao khoái hoạt ở đâu. Nàng ngay cả mặt của người ta, đẹp hay xấu cũng không biết!

Chẳng lẽ vì người ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy qua, nàng không giữ quy tắc nên ở chỗ này ngồi cả đêm?

Hừ hừ, vớ vẩn! Buồn cười! 

Nhưng trầm mặc nửa ngày, nàng cảm thấy... Ừm, hảo hán không ăn mệt trước mắt, trước mắt vị đại gia này nàng không đắc tội nổi, vẫn nên không cãi với hắn.

"Nơi này không phải không có người sao?" Phượng Thiển than thở một tiếng, khoát tay: "Ngươi đi nhanh đi, chờ ngươi đi rồi ta lại nhìn."

"Ngươi xác định một mình ngươi có thể?"

"Ta không thể còn có thể như thế nào, chẳng lẽ ngươi ôm ta trở về hay sao?"

Nam nhân thản nhiên quét nàng một cái, Phượng Thiển cảm thấy chính mình bị coi thường.

Nàng hừ một tiếng: “Đừng nói ngươi không thích, cho dù ngươi thích, ta cũng không để cho ngươi ôm!" Phượng Thiển ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo: "Ta nói cho ngươi biết, ta là nữ nhân của hoàng đế, nếu ngươi bế ta, chính là tội khi quân!"

Lông mày nam nhân khẽ nhếch lên, thản nhiên xuy một tiếng: “Nữ nhân của hoàng đế có thể là cái dạng như ngươi sao?"

Phượng Thiển tức giận.

Về sau thở dài: “Ai, đừng nói ngươi không tin, ta cũng không tin!" Vừa bắt đầu, nàng chỉ muốn nói một câu, hoàn toàn không ý thức được mình khoe ra, kết quả lại biến thành kể khổ: "Ngươi nói ta sao có thể thảm như vậy, tự mình đi thái y viện còn có thể bị đuổi ra ngoài. Ta nói với bọn họ, ta sẽ cho bọn hắn bạc, nhưng bọn họ thân là thái y, thế nhưng ngay cả y đức của đại phu bình thường cũng không có!"

Phượng Thiển càng nói càng buồn bực, oán hận cắn răng nói: “Thật sự hơi quá đáng, chẳng lẽ cung nữ không là người sao? Không phải là nhìn ta không được sủng cho nên khi dễ ta sao? Nếu ngày nào đó cô nãi nãi thành sủng phi, xem bọn hắn còn có dám kiêu ngạo như vậy hay không!"

Sắc mặt nam nhân trầm xuống.

"Lời này mà ngươi cũng có thể nói sao?"

"Không phải ở đây không có người ngoài sao?" Phượng Thiển ngẩng đầu liếc mắt, sau đó làm ra chuyện khiến nàng hối hận muốn chết, nàng vậy nam nhân: "Ngươi lại đây."

Dù nam nhân đã quen nàng không có quy củ, vẫn đen mặt vì hành động của nàng.

Phượng Thiển bất mãn: “Hiện tại ta không thể động, ngươi lại đây một chút thôi!"

Nam nhân giống như nghẹn một hơi, huyệt thái dương đột nhiên giật giật, nhưng vẫn chậm rãi tiến đến trước mặt nàng.

Phượng Thiển lập tức nghiêm mặt nói: “Ta xem quần áo ngươi mặc đều là thượng đẳng, đủ thấy ngươi cũng là người có chút thân phận, ngươi có gặp được Hoàng Thượng không? Hoặc là, ngươi có biết chút thói quen của Hoàng Thượng không?"

"Ngươi muốn làm gì?"

"Ta có thể làm gì? Ta rất ngạc nhiên, ngươi nói ta xinh đẹp như vậy, vì cái gì Hoàng Thượng lại không thích?" Phượng Thiển cau mày, bày ra một bộ lo lắng tự hỏi.

"Hại không e lệ!" Nam nhân thấp xích: "Sao có người tự khen mình như vậy?" Ánh mắt gian lại mang theo ý cười nhạt nhẽo.

Phượng Thiển bĩu môi, thầm nghĩ cô nãi nãi vốn xinh đẹp, không phục ngươi cắn ta đi!

"Nghe nói ta còn thay Hoàng Thượng cản một kiếm, hắn thế nhưng cũng không liếc mắt nhìn ta một cái! Nếu không phải hắn chán ghét ta, nha đầu của ta cũng sẽ không thảm như vậy!"

Nhìn vẻ mặt nàng căm giận, nam nhân vừa tức giận vừa buồn cười: “Ngươi thật đúng là cái gì cũng dám nói, sẽ không sợ trẫm... Khụ, sẽ không sợ ta nói những lời này ngươi nói cho Hoàng Thượng nghe sao?"

Phượng Thiển hồ nghi nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu.

Đột nhiên như nhớ tới cái gì, nàng cầm chặt tay áo hắn, hai mắt phát sáng nhìn hắn: "Ngươi quả nhiên quen biết Hoàng Thượng!"

Nam nhân sửng sốt.

Nghĩ đến câu tiếp theo của nàng chính là để mình mang nàng đi gặp Hoàng Thượng, hoặc là ở trước mặt Hoàng Thượng thay nàng nói tốt vài câu linh tinh.

Đang nghĩ tới nàng cũng không khác những nữ nhân khác, ai biết nàng lại bỗng nhiên khẩn cầu nhìn hắn: “Vậy ngươi khẳng định là người có thân phận! Nếu là ngươi nói, người thái y viện có thể cho vài phần mặt mũi không?"

Nói nửa ngày, hóa ra là mình tìm thái y trị bệnh cho nha đầu của nàng?

Trong mắt nam nhân có chứa một tia tìm tòi nghiên cứu: “Vì sao ta phải giúp ngươi?"

Phượng Thiển trầm mặc trong chốc lát.

"... Ta chỉ có tiền." Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Nói xong, Phượng Thiển liền hối hận.

Nhìn y phục của nam nhân cực kì đẹp đẽ quý giá, chỉ sợ là vương công quý tộc linh tinh, chút tiền của nàng, sợ là còn chưa đủ người ta nhét kẽ răng.

Quả nhiên, nam nhân liền nở nụ cười.

Phượng Thiển âm thầm chửi một tiếng, cười cái em gái ngươi!

Không phải là có tiền sao? Có gì đặc biệt hơn người! Cô nãi nãi sớm hay muộn cũng là thổ hào!

"Quên đi, ngươi chạy nhanh đi! Ta tự nghĩ biện pháp!"

Cùng lắm thì nàng phải đi kính nhờ này cái gì cái gì phi!

Tuy nói nữ nhân thoạt nhìn cũng không phải chim quý gì, ở mặt ngoài không phải đều là dáng vẻ cảm tình thậm đốc sao?

Nàng không lợi dụng một chút cũng không thể nào nói nổi!

Phượng Thiển cách váy xoa mắt cá chân, cúi đầu không nhìn hắn.

Bên tai đột nhiên truyền đến mấy tiếng than nhẹ.

Giây tiếp theo, một cái tay ấm áp nắm chân nàng, một cái khác giữ lưng nàng, nam nhân ôm lấy nàng.

Phượng Thiển bị ôm lấy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn.

Mặt nam nhân không đổi sắc.

"Nhìn dáng vẻ này của ngươi, trừ khi bò, nếu không chỉ có thể ngồi ở chỗ này một đêm."
Bình Luận (0)
Comment