"Thập Nhất, lấy năm trăm lượng bạc cho vị cô nương này." Người ở bên trong không có chút do dự liền mở miệng.
Hai mắt Phượng Thiển sáng ngời.
Lúc trước Lý công công mất hai trăm lượng đã khiến lòng người đau thành như vậy, hiện tại quái nhân này không chút do dự cho nàng năm trăm lượng.
Phượng Thiển có chút suy nghĩ, ừ, hoặc là là Lý công công quá keo kiệt, hoặc là người này có nhiều tiền không có chỗ tiêu.
Ừm, còn có một loại khả năng lớn đầu óc người này không được minh mẫn.
"Này, ta vừa mới nói phí của ta rất cao đó." Phượng Thiển nhíu mày, xót xa nở nụ cười một tiếng: "Năm trăm lượng bạc, ngươi cho ăn mày à."
Nếu đụng phải người ngốc, sao không lừa dối một chút.
"Nữ nhân này được một tấc lại muốn tiến một thước sao?" Thập Nhất không cam lòng bỏ bạc ra, nghe vậy, lập tức giận dữ.
Phượng Thiển đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này không phải mặt lạnh sát thần, mà là người dễ cáu kỉnh.
"Thập Nhất, đưa nàng một ngàn lượng."
"…."
Tim Phượng Thiển run lên, lúc nhận hai tấm ngân phiếu, suýt nữa lệ rơi đầy mặt.
Đầu năm nay tiền cũng dễ kiếm quá.
"Hỏi đi hỏi đi." Nàng giống như không kiên nhẫn khoát tay áo: "Ngươi hỏi cho nhanh, ta còn muốn đi ra ngoài thả hoa đăng."
"Hôm nay là hội hoa đăng, nếu cô nương là người Đông Lan, hẳn là cũng biết nguyên nhân của ngày hội. Mà khi tại hạ bảo cô nương kể một chuyện xưa hợp với tình hình, sao cô nương không kể chuyện Cao tổ hoàng đế cùng với Hoàng Hậu."
Phượng Thiển kỳ quái liếc mắt một cái: “Vì cái gì muốn nói bọn họ."
"Nghe đồn Cao tổ hoàng đế đối với Hoàng Hậu tình thâm ý thiết, câu chuyện của bọn họ cũng cảm động lòng người. Giống ngày hội hôm nay như vậy, phù hợp với tình hình nhất chẳng lẽ không phải bọn họ sao?"
"Ta không cho rằng chuyện giữa bọn họ thú vị." Phượng Thiển không biết nghĩ sao, mâu quang chợt tắt: "Tuy cảm động lòng người, nhưng Hoàng Hậu cũng là người đáng thương mà thôi, có cái gì đâu."
Có lẽ thế nhân đều cảm thấy vị Hoàng Hậu kia hạnh phúc, nhưng cùng nhiều nữ nhân chia xẻ nam nhân mình yêu như vậy, làm sao hạnh phúc được.
Cho dù là cổ nhân, chẳng phải sẽ tranh giành tình nhân sao. Bằng không sao có câu "Hậu cung nhiều thị phi".
Cho nên nói, không phải là nữ nhân cổ đại nào có thể dễ dàng tha thứ nam nhân ba vợ bốn nàng hầu.
Đại đa số các nàng, hoặc là không thương, cho nên không sao cả; hoặc là yêu, cho nên hao tổn tâm cơ đi tranh thủ tình cảm.
Nói đến nói đi, nếu không phải bởi vì lễ pháp giáo điều phong kiến, ai sẽ hy vọng có người đến cướp trượng phu của mình.
"Cao tổ hoàng đế đối với Hoàng Hậu tốt như vậy, vì sao cô nương nói Hoàng Hậu đáng thương."
Phượng Thiển há miệng thở dốc, vốn đang nghĩ tới nói cái gì, nhưng ý thức được Quân Mặc Ảnh đứng ở bên ngoài, lời đến miệng lại nuốt trở vào: “Sao ngươi nhiều vấn đề như vậy, không phải nói một câu một ngàn lượng bạc sao, ngươi còn trông cậy vào cô nãi nãi làm bách khoa toàn thư của ngươi à."
"Thập Nhất."
Phượng Thiển nhìn dáng vẻ bọn họ như muốn đưa nàng thêm, lập tức cảnh giác lui về phía sau hai bước: “Ta mặc kệ thêm tiền ta cũng sẽ không trả lời vấn đề của ngươi."
Buồn cười, sao nàng có thể ở trước mặt Quân Mặc Ảnh trước mặt nói chuyện tổ tông hắn.
Đấy là tội chém đầu đó
"Đã trễ thế này, nếu không đi, ta liền bỏ qua thời gian thả hoa đăng mất."
Nói xong, nàng xoay người bỏ chạy, kéo tay Quân Mặc Ảnh, không quay đầu lại nói: “Cái hoa đăng hồng nhạt kia thuộc về ta, hiện tại ta phải đi bảo chưởng quầy lấy xuống cho ta, cám ơn hoa đăng và ngân phiếu của ngươi, cứ như vậy, xin chào."
"Này, nữ nhân kia." Ở phía sau, Thập Nhất muốn chặn lại, lại bị nam tử ra tiếng ngăn lại: “Thập Nhất, để nàng đi."
Nữ nhân này.
Có ý tứ.