Nơi nhiều nữ nhân thì thị phi nhiều, đạo lý này mãi mãi không thay đổi.
Lần này đế vương nam tuần, tuy rằng đi không lâu, nhưng phi tần mang theo cũng có hai người.
Đối với Phượng tiệp dư sau khi mất trí nhớ lại được thánh sủng, người không hiểu còn rất nhiều, nhưng Hi phi lại được xem như nhân vật từng phong vân, giờ này khắc này, tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt mọi người, cái gai trong thịt.
"Nha, sao Hi phi tỷ tỷ ngồi một mình ở đàng kia không nói lời nào."
Một giọng nói mềm mại dẫn lực chú ý của mọi người tới trên người Hi phi.
Lập tức có người tiếp lời: “Cái này ngươi không biết đâu, lần này Hi phi tỷ tỷ làm bạn quân theo giá, phong cảnh vô hạn, làm sao còn để ý chúng ta những người ngay cả mặt Hoàng Thượng cũng không thấy được."
Ngữ khí chua cay này, tựa như một đao đâm trực tiếp vào tim Hi phi.
Bạn quân theo giá
Phong cảnh
Sắc mặt Hi phi trắng bệch, miễn cưỡng cười nói: “Dung phi muội muội nói đùa, mọi người đều là tỷ muội tốt trong cung, ngày thường nên quan tâm nhau, nào có cái gì không để ý, vừa rồi bản cung suy nghĩ ít việc, cho nên mới không nghe thấy tỷ muội nói chuyện."
Nếu là trước kia, tất nhiên nàng khinh thường giải thích.
Nhưng nay, thánh sủng không còn, ngay cả Thái Hậu đối với nàng nhìn như thân thiết, kì thực hờ hững, nàng không thể ở phía sau lại đi gây thù hằn.
"Nghĩ ít việc" Dung phi che miệng cười hai tiếng, bén nhọn trào phúng trong mắt không che dấu được: "Lúc nam tuần xảy ra chuyện sao, không bằng tỷ tỷ nói với bọn muội, để cho bọn tỷ muội chưa từng đi đây đó đều mở mang tầm mắt."
Tươi cười trên mặt Hi phi hoàn toàn không giữ được.
Nàng nắm chặt tay lại, hô hấp không thông, ngay cả môi cũng có thể nhận ra run run.
Thật lâu sau, đột nhiên dài thở dài một hơi, nói: “Chẳng lẽ bọn tỷ muội nghĩ bản cung là đi du sơn ngoạn thủy sao?"
Mọi người ngẩn người, lập tức không hiểu được nàng nói cái gì.
"Tỷ tỷ nói vậy là có ý gì?" Vẫn là Thân Phi mở miệng trước, cau mày, trong đầu hiện lên một tia dự cảm không tốt.
"Có thể làm bạn quân theo giá quả thật là vinh hạnh lớn của bản cung, nhưng các tỷ muội chỉ nhìn thấy phong cảnh bên ngoài của bản cung, lại có ai hiểu khổ sở trong lòng bản cung?" Hi phi khó khăn cắn răng, mới cố hết sức nói những lời này ra.
"Lần này nam tuần, Hoàng Thượng vốn chỉ tính mang Phượng tiệp dư theo, nếu không có Thái Hậu lo lắng thân mình Phượng tiệp dư không thể chiếu cố Hoàng Thượng thật tốt, làm sao còn cho bản cung được đi theo."
Nàng hạ mi mắt, chua sót cười: “Mặc dù là như vậy, trong mắt Hoàng Thượng cũng chỉ có Phượng tiệp dư, chưa từng nhìn đến bản cung, thật muốn nói tiếp, bản cung là phi tử, địa vị còn không bằng một Tiệp dư đâu."
Giờ này khắc này, đến mặt mũi nàng cũng bất chấp, một lòng thầm nghĩ khiến hỏa lực toàn bộ hậu cung đều hướng về Phượng Thiển.
Y theo thái độ hiện tại của Hoàng Thượng, bằng sức lực một mình nàng không có khả năng đối phó với Phượng Thiển.
Nhưng nàng không tin, hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, không có ai có thể đối phó tiểu tiện nhân kia.
Mọi người kinh ngạc.
Đây là Hi phi không ai bì nổi sao?
Lời nói hối tiếc như vậy thế nhưng là chính nàng nói ra.
Tuy có người nhìn thấu tâm tư "Mượn đao giết người" của Hi phi, nhưng Hoàng Thượng sủng Phượng Thiển không có khả năng là bịa đặt, nếu không y theo tính tình tâm cao khí ngạo của Hi phi, không khoe khoang là không được, sao khả năng hạ thấp mình như vậy.
Cho nên một hai người đang ngồi cũng không bình tĩnh chỉ sợ đây là kế của Hi phi, nhưng vừa nghe xong, ai cũng không thể khống chế ghen tị cuồn cuộn trong lòng.
Đúng vào lúc này, một bóng người màu trắng đánh thẳng vào mắt mọi người.
Nhìn mặt mày hồng hào, dáng vẻ xuân phong đắc ý, nàng lại cười tươi như hoa, ấm như ánh sáng mặt trời.
Đáng giận nhất là, bên cạnh nàng là cung nữ cung Càn Long.