Phượng Thiển vòng vo trở về, nhìn về phía Quân Mặc Ảnh, khuôn mặt tuấn tú khó lộ ra một tia biểu tình, giờ phút này đang co rút lại, con ngươi lóe lên tia sáng lạnh.
Thái Hậu biết hắn giận, mâu quang chợt tắt, vội vàng muốn mở miệng, lại bị Nam Cung Triệt đoạt trước.
Nam Cung Triệt tinh tường cảm nhận trên người hắn phát ra khí lạnh, lại vẫn thản nhiên ôm lấy khóe môi: “Mẫu hậu thường nói với bản cung, cầu bảo vật vô giá, khó được người hữu tình. Cho nên chỉ cần bệ hạ có thể gật đầu, bản cung nguyện lấy hai mươi tòa thành trì giáp Đông Lan làm sính lễ, cưới Phượng Thiển."
Chung quanh vang lên tiếng hút khí.
Hai mươi tòa thành trì đổi một nữ nhân.
Đến tột cùng là nên nói Thái tử Việt Nam rất ngốc, hay là nên nói hắn quá nặng tình.
Nữ tử ở đây đều lộ ra biểu tình sợ hãi, các nàng khổ sở diễn lâu như vậy, ưu việt này lại bị một người không tưởng được đoạt đi, thật sự đáng giận.
Văn võ bá quan đều muốn xông lên nói thẳng một tiếng "Được". Tây Khuyết đã là quốc gia thất bại, không đủ gây sợ hãi, nay trên đại lục cũng chỉ có Việt Nam có thể quyết đấu tranh thắng thua với Đông Lan. Nếu lần này đám hỏi thành công, nếu có thể quan hệ tốt với Việt Nam mười năm, chung sống hoà bình, còn có thể được hai mươi tòa thành trì.
"Không biết ý bệ hạ thế nào?" Nam Cung Triệt thấy Quân Mặc Ảnh thật lâu chưa mở miệng, không khỏi ra tiếng hỏi.
Nữ nhân trong hậu cung, bao gồm Hoàng Hậu và Thái Hậu, cũng nhìn qua đế vương.
Trong mắt không hẹn mà gặp có vài phần chờ mong, chỉ là có chút che dấu, có chút biểu hiện rõ ràng khác nhau.
Nếu Phượng Thiển đi rồi, các nàng liền tương đương với bỏ một kẻ địch cường đại, rốt cuộc không cần lo lắng có người chiếm quân sủng, độc chiếm quân ân.
Quân Mặc Ảnh thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt, ôm lấy môi không giận mà cười lại, nhưng ý cười không tới đáy mắt.
Cuối cùng ánh mắt dừng ở nữ tử giữa đại điện, vật nhỏ gầy teo nhược nhược, giờ phút này nhìn hắn chằm chằm, như là một con mèo nhỏ sợ hãi bị vứt bỏ, điềm đạm đáng yêu.
Nếu Phượng Thiển biết giờ phút này hắn nghĩ cái gì, thế nào cũng phải tức chết không thôi.
Còn điềm đạm đáng yêu.
Nàng đang tức giận, không nói gì được không.
Rõ ràng chuyện hòa thân chó má này là chuyện của hắn, vì cái gì những người này liền nghĩ thay nàng quyết định, chẳng lẽ cũng không tính hỏi ý kiến đương sự là nàng sao?
A a a, vương triều phong kiến vạn ác chết tiệt này.
Ánh mắt Quân Mặc Ảnh dừng ở nàng rất lâu, nói với Nam Cung Triệt, trog tiếng nói trầm thấp mang theo vài phần lạnh lẽo.
"Tâm Thái tử không khỏi cũng quá lớn rồi, Lan La thảo là bảo bối của trẫm, Phượng Thiển cùng là bảo bối của trẫm, đừng nói là hai mươi tòa thành trì, cho dù là hai trăm tòa, trẫm cũng sẽ không tặng nàng cho bất kỳ kẻ nào. Nếu Thái tử nghĩ một lần lấy hai món bảo bối của trẫm, thứ trẫm không thể nhịn đau, không thể bỏ những thứ yêu thích."
Khẩu khí rõ ràng, nói năng khí phách.
Giữa những hàng chữ tràn đầy cự tuyệt và uy hiếp không cần nói cũng biết, nếu Nam Cung Triệt còn muốn Lan La thảo, tốt nhất liền thức thời câm miệng, nếu không thì múc nước công dã tràng, kết quả là cái gì cũng không chiếm được.
Thậm chí, hắn không cho đối phương lựa chọn, Lan La thảo dùng để cứu mạng Hoàng Hậu Việt NAm, nếu vì một nữ nhân mà buông tha, vậy chỉ có thể nói Nam Cung Triệt bất trung bất hiếu. Một khi việc này truyền đến Việt Nam, chỉ sợ ngay cả thái tử vị cũng sẽ nguy hiểm.
Mọi người đều kinh ngạc.
Lời nói cực không khách khí này nói ra, Phượng Thiển nàng một Tiệp dư nho nhỏ, làm sao có thể so sánh với hai mươi tòa thành trì, làm sao có thể so sánh với quan hệ giữa Đông Lan và Việt Nam.
Thái Hậu nhíu mi, không đồng ý nhìn về phía Quân Mặc Ảnh.
"Hoàng Thượng!"