Sủng Tam Phu

Chương 7

Cơn gió đêm lướt nhẹ mang theo phong tình vô hạn. Cánh hoa quỳnh trắng muốt từ từ mở bung cánh mềm. Hương thơm ngào ngạt mê hoặc lòng người.

Tâm trí La Khả Tiệp mơ hồ chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào. Ban đầu chỉ một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước đã khiến tâm hồn La Khả Tiệp run động. Dần dần nàng càng khát vọng nhiều hơn nữa. Cánh môi đào hoa hé mở mút nhẹ trên bờ môi Mộ Viễn Kỳ.

Thân hình cao lớn của chàng khẽ run, dường như vô cùng ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của La Khả Tiệp. Chàng bước lùi về sau một bước. 

La Khả Tiệp không cho Mộ Viễn Kỳ có cơ hội phản kháng, chàng lùi một bước nàng áp sát một bước. Đến khi tấm lưng chàng dán lên trụ cột, không còn đường lui, đành để mặc nàng càn rỡ. La Khả Tiệp ban đầu còn e dè, dần dần như đánh mất lý trí, đòi hỏi nhiều hơn. 

Mộ Viễn Kỳ chỉ tóm được một khoảnh khắc để hô hấp, liền bị bờ môi nàng dán lên. Lúc ôn nhu hôn nhẹ, khi dùng lực gặm cắn. Kỹ thuật không phải thông thạo nhưng lại đưa đẩy tâm trí con người càng lúc càng mê muội.

Đến khi bản thân hô hấp khó khăn La Khả Tiệp mới buông Mộ Viễn Kỳ ra. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm tầng sương mơ hồ lưu luyến nơi đáy mắt Mộ Viễn Kỳ. Ngón tay ngọc chậm rãi lướt qua bờ môi hơi sưng lên của chàng, La Khả Tiệp thỏa mãn mỉm cười, làn mi cong khẽ động, nhu tình mở lời:

"Nụ hôn này xem như ta thế chấp trước, về sau sẽ bù cho chàng thứ tốt hơn. Có được không?"

Lời vừa thoát ra La Khả Tiệp thậm chí không nhận ra giọng nói của bản thân. Chân mày Mộ Viễn Kỳ giãn ra. Chàng khom lưng xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi La Khả Tiệp, âm giọng nhẹ nhàng như gió xuân khe khẽ đòi hỏi:

"Khả Tiệp vẫn không đủ. Khả Tiệp...Khả Tiệp..."

Bàn tay chàng áp lên gò má nàng, vuốt ve cẩn thận như đang nâng niu dạ minh châu. Hành động tựa hồ có chút bối rối, lại có chút quẫn bách. 

Mộ Viễn Kỳ một lần lại một lần thâm tình gọi tên La Khả Tiệp, trực tiếp thiêu rụi chút lý trí bên trong nàng. Đôi mắt chàng sâu không thấy đáy dễ dàng hút hồn bất kỳ nữ nhân nào. La Khả Tiệp đưa tay che mắt Mộ Viễn Kỳ, hôn nhẹ lên chóp mũi chàng, rồi đến gò má gầy gò, bờ môi lướt sang bên tai chàng, hơi thở từng đợt nóng bỏng phớt qua, nhẹ nhàng thỏ thẻ:

"Viễn Kỳ, tất cả của chàng đều là của ta. Viễn Kỳ, đôi mắt này không được nhìn nữ nhân khác thâm tình như khi nhìn ta. Ta không cho phép."

Nàng bá đạo tuyên bố. Thân thể Mộ Viễn Kỳ khẽ động, chàng mơ hồ lên tiếng hỏi:

"Nếu không thì sao?"

"Nếu không?"

La Khả Tiệp tinh tế nhíu mi. Nàng dời môi xuống đặt lên môi chàng, dùng sức cắn mạnh một cái. Một trận đau rát truyền đến khiến Mộ Viễn Kỳ khẽ rên nhẹ, dòng máu đỏ rỉ xuống.

Đôi mắt La Khả Tiệp sắc lên, dáng vẻ này chính là dáng vẻ uy phong khi nàng cưỡi hắc mã vung đại đao rong ruổi trên sa trường. Một La Khả Tiệp khiến bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải khiếp sợ. Nhưng nàng lúc này ngoại trừ dáng vẻ uy vũ ấy còn hàm chứa phong tình vô hạn nơi đáy mắt quyến rũ. 

Nàng cất giọng như ngân chuông, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng:

"Ta nhất định sẽ trừng phạt chàng."

Lời nói hoà cùng cơn gió đêm truyền vào tai Mộ Viễn Kỳ, bờ môi nhuốm giọt máu đỏ thắm khẽ cong lên:

"Thật sao? Nàng nỡ sao?"

"Chàng đoán xem."

La Khả Tiệp cũng cười, chiếc lưỡi mềm mại cuốn đi vệt máu trên môi Mộ Viễn Kỳ. Nàng nhắm mắt, tiếp tục những nụ hôn khi thì như mưa phùn mùa hạ lúc lại như bão táp mùa đông. 

Mộ Viễn Kỳ lặng lẽ đặt tay nơi thắt lưng La Khả Tiệp, khiến nàng càng áp sát vào cơ thể chàng. Còn lại chàng chẳng làm gì cả. Quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay La Khả Tiệp.

Không biết qua bao lâu, La Khả Tiệp mới buông tha Mộ Viễn Kỳ. Nàng đưa tay lơ đãng vuốt nhẹ cổ áo chàng, bàn tay đặt trên khuôn ngực ấm áp. Gương mặt nàng vô cùng thỏa mãn, đôi mắt ánh lên như ngôi sao đầu tiên vào buổi đêm.

"Tiễn đến đây được rồi." La Khả Tiệp dịu dàng nói.

"Ừ." 

"Ngày mai ta còn phải vào triều sớm."

"Ừ."

"Vậy..." La Khả Tiệp kéo dài giọng, đầu hơi ngẩng lên cẩn thận quan sát biểu tình của Mộ Viễn Kỳ "Chàng nghỉ ngơi sớm nhé."

Lần này Mộ Viễn Kỳ không có đáp lời, chàng cúi đầu áp sát trán lên trán nàng, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại. Rõ ràng là lưu luyến không buông. 

Tâm La Khả Tiệp mềm xuống, nàng cười tươi như hoa đào mùa xuân, hai tay đặt trên ngực Mộ Viễn Kỳ vòng ra phía sau lưng chàng, ôm chàng một cái thật chặt.

"Sương lạnh xuống rồi Viễn Kỳ."

Nàng buông chàng ra, dù không muốn rời nhưng cuối cùng nàng vẫn còn một vấn đề rất lớn phải giải quyết, nàng phải mang mọi thứ tiêu diệt triệt để. Chỉ có như vậy hạnh phúc của nàng mới có thể trọn vẹn. Ngày tháng sau này mới có thể bình thản thong dong.

Nhưng bàn tay của Mộ Viễn Kỳ đặt trên thắt lưng La Khả Tiệp hoàn toàn không có dấu hiệu dời đi. Nàng mỉm cười, trong lòng không khỏi vui mừng khi thấy chàng đối với mình lưu luyến không rời như vậy.

"Sáng mai chàng giúp ta vấn tóc có được không?" La Khả Tiệp suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Được." Mộ Viễn Kỳ lập tức đáp ứng.

"Vậy, ngủ ngon." 

"Ngủ ngon."

Mộ Viễn Kỳ hôn nhẹ vào bên má La Khả Tiệp rồi mới buông nàng ra. La Khả Tiệp ôm một bụng thỏa mãn chạy vào Tịch Hiên. Nàng bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi đổ ập lên trên giường trùm chăn kín người.

Nàng thật muốn thét lên, cả người lập tức nóng bừng. 

Cả hai kiếp đây là lần đầu tiên nàng hôn nam nhân, người đó còn là Mộ Viễn Kỳ, người chủ động lại là nàng. La Khả Tiệp đặt tay lên môi, lăn qua lăn lại. Mộ Viễn Kỳ dường như vô cùng ngạc nhiên, cơ thể chàng cứng lại, nàng hoàn toàn cảm nhận được. 

Nhưng cảm giác ôm chàng, hôn chàng, thật sự khiến nàng đắm chìm, khiến nàng trầm luân, mê muội. 

Lần đầu tiên La Khả Tiệp thầm cảm ơn sư phụ đáng kính đã truyền dạy những điều này cho nàng. Nếu không nàng thật chẳng biết làm sao. Cũng may Mộ Viễn Kỳ là một người không nhuốm bụi trần, dễ dàng để cho một kẻ nắm rõ lý thuyết thì nhiều mà kinh nghiệm thực hành thì ít như nàng nắm thế chủ động.

Nhớ đến đôi mắt mê luyến mờ sương của chàng, bờ môi sưng đỏ của chàng, trong lòng La Khả Tiệp đột nhiên cảm thấy tội lỗi. Nàng hoàn toàn phá mất trong sạch không nhiễm bụi trần của chàng rồi.

Nhưng La Khả Tiệp càng thấy hưng phấn và thành tựu ngay lập tức. Thì thế nào chứ? Nàng nhất định sẽ chịu trách nhiệm mà.

La Khả Tiệp ôm chăn lăn qua lăn lại, cả đêm vì phấn khích quá độ mà không yên giấc trọn đêm. Nàng không ngừng cảm tạ sư phụ hoa si thiên kiều bá mị, cảm tạ mấy phi tần của tiên hoàng luôn cố ý dạy hư mình.

La Khả Tiệp hoàn toàn bỏ lỡ biểu cảm trên gương mặt Mộ Viễn Kỳ khi nàng quay lưng đi. Chàng đứng thẳng lưng, mắt dõi theo nàng, vẫn thâm tình lưu luyến nhưng hoàn toàn tỉnh táo. Không có bối rối, không có quẫn bách, càng không có khó xử. Bạc môi hơi sưng đỏ cong lên nụ cười tà mị. 

Tiếng khép cửa khẽ vang bên tai, Mộ Viễn Kỳ thong thả xoay lưng bước đến bên cạnh đóa hoa vừa nở rộ.

"Ngươi nở thật đúng lúc."

Mộ Viễn Kỳ hái xuống đóa hoa quỳnh tỏa hương ngào ngạt, chậm rãi cất bước đi.

Trở về phòng, Mộ Viễn Kỳ đặt bông hoa xuống bàn, lại lấy một cái chén ngọc đặt bên cạnh. Bàn tay luồng qua tay áo cầm quả chuông tỏa ra hương thơm tà mị câu hồn người của Cẩm Giai Hạo. Chàng ngồi xuống ghế, bàn tay khẽ đung đưa, tiếng leng keng mềm mại vang lên, mùi hương mê người bị áp chế bởi hương thơm của hoa quỳnh mà nhu hoà lan tỏa khắp phòng.

Mộ Viễn Kỳ mở quả chuông ra, đổ hỗn hợp bột mịn bên trong vào chén. Suốt cả quá trình chân mày kiếm sắc bén chưa từng nhíu lại. 

Mùi hương đậm thế này chỉ có thể dùng một lần, lừa người nhất thời, không có công dụng gì hơn nữa. Quá lộ liễu, quá vô dụng.

Mộ Viễn Kỳ đặt tay trên môi, đáy mắt khẽ động, nhưng rất nhanh đã thanh tĩnh trở lại. Chàng chậm rãi lật từng trang sách ố vàng, chăm chú nghiên cứu nội dung điều chế hương liệu. Ngọn nến cứ như vậy nhảy nhót trong phòng suốt đêm dài vắng lặng.

Sáng hôm sau lúc Mộ Viễn Kỳ đến phòng của La Khả Tiệp thì bọn người Như Ý và Như Ngọc đang giúp nàng mặc y phục. La Khả Tiệp nhìn thấy Mộ Viễn Kỳ tâm tình lập tức vui vẻ hơn nữa.

"Chàng đến rồi à?" Nàng nói.

Mộ Viễn Kỳ gật đầu bước vào, vẫn một thân bạch y thong dong, thanh tao. Chàng cầm lấy đai lưng trên khay gỗ, chậm rãi giúp nàng mang lên. La Khả Tiệp đứng im ngay ngắn. Động tác của Mộ Viễn Kỳ vô cùng thuần thục khiến cho nàng không khỏi ngạc nhiên. 

Nàng tự hỏi liệu trên đời này có việc gì có thể làm khó chàng không?

Trong lúc La Khả Tiệp còn mơ màng, Như Ý và Như Ngọc đã giúp nàng khoác xong ngoại bào, thức thời lui ra. Đến khi nàng choàng tỉnh trong phòng chỉ còn lại nàng và Mộ Viễn Kỳ.

Nàng chớp mắt vài cái, nhanh chóng xốc lại tinh thần nắm tay Mộ Viễn Kỳ kéo đến trước bàn trang điểm:

"Đến, giúp ta vấn tóc nào."

Nàng ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi vô cùng ngay ngắn. Mộ Viễn Kỳ cầm lấy lược gỗ, nhẹ nhàng luồng tay vào mái tóc đen nhánh mượt mà của nàng. 

Động tác vô cùng trơn tru, chỉ một lúc sau đã hoàn thành một kiểu buột nửa đầu bằng sợi vải đỏ vô cùng đơn giản, nhưng lại phù hợp với xiêm y màu hoàng hôn La Khả Tiệp đang vận trên người. 

Mộ Viễn Kỳ vén hai bên tóc mai rũ xuống của nàng ra phía trước thật ngay ngắn rồi đặt lược gỗ trở về chỗ cũ. 

La Khả Tiệp nhìn ngắm bản thân trong gương đồng. Kiểu tóc đơn giản, không cầu kì lấp lánh trâm vàng trâm ngọc nhưng khiến La Khả Tiệp cực kì vui thích. Nàng trước giờ không ưa trang sức xa hoa lộng lẫy, càng đơn giản càng tốt. Không ngờ đến điểm này Mộ Viễn Kỳ cũng biết.

"Đa tạ chàng." Nàng nói.

Nhưng Mộ Viễn Kỳ lại im lặng. La Khả Tiệp không nhận được câu trả lời nhất lời lấy làm lạ. Nàng nhìn qua gương thấy biểu tình của chàng có chút không đúng, liền vội vàng đứng lên quay mặt lại nhìn chàng.

"Viễn Kỳ." Nàng hơi nhướng mày, lo lắng gọi.

Mộ Viễn Kỳ chăm chú nhìn nàng thật lâu, lát sau mới thở dài một hơi, mày kiếm tinh tế nhíu lại: 

"Sao nàng không vận giáp phục?"

Bình thường khi vào cung nàng luôn luôn mặc giáp phục vô cùng uy nghiêm, khí thế bức người. Hôm nay lại phá lệ mặc thường phục, còn là xiêm y màu hoàng hôn nàng thích nhất. Lộng lẫy như vậy, mềm mại, xinh đẹp, lại quyến rũ câu hồn như vậy. 

"Ta cũng không phải đi hành thích hoàng thượng." La Khả Tiệp lập tức nói.

Lời vừa dứt nàng không khỏi tự giễu bản thân. Hoá ra nàng vẫn còn bị bóng ma trong tiền kiếp ám ảnh sâu đậm trong tâm trí. Nhưng sẽ sớm thôi, nàng phải đem gánh nặng này bài trừ triệt để, mở ra con đường tươi sáng cho chính mình.

"Giáp phục rất khó di chuyển, hoàng cung lại có không ít bậc thang." La Khả Tiệp thêm vào.

Nhưng đối diện với nàng vẫn là ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Mộ Viễn Kỳ.

"Bậc thang ở hoàng cung trước giờ vẫn không đổi." Chàng nhàn nhạt nói.

Ý của chàng là vì sao lúc trước mặc được bây giờ lại không. Đến lúc này La Khả Tiệp không hiểu thâm ý của chàng thì nàng còn ngốc hơn cả An Hành.

"Chàng đang ghen sao?" La Khả Tiệp mím môi, đôi mắt hơi mở to nhìn Mộ Viễn Kỳ.

"Nàng đoán xem." 

Mộ Viễn Kỳ nhàn nhạt cười, rõ ràng không vui. Chàng dồn nàng lùi về phía sau. Chân La Khả Tiệp đụng phải ghế gỗ, trực tiếp ngã ngồi xuống. Mộ Viễn Kỳ nâng cằm nàng lên, chân mày nhíu chặt, đôi mắt ý vị thâm trường dò xét nàng.

"Ta..."

La Khả Tiệp vừa thốt lên bờ môi đã bị khoá chặt. Mộ Viễn Kỳ nhẹ nhàng ấn môi lên, sau đó mút nhẹ rồi lại tuỳ thời khi gặm cắn khi ôn nhu. Dường như chàng đang đem toàn bộ những gì La Khả Tiệp đã thực hành đêm qua trả lại cho nàng. Nhưng động tác có phần vụng về, trúc trắc. 

La Khả Tiệp bị dồn ép, lưng chạm phải cạnh bàn. Nàng đặt tay trên ngực Mộ Viễn Kỳ, dùng sức chống đỡ.

Mộ Viễn Kỳ gặm cắn một hồi mới rời khỏi đôi môi anh đào, tựa đầu vào trán nàng. Đôi mắt chàng ngập sương mù, hơi thở ấm nóng lướt qua chóp mũi La Khả Tiệp, giọng nói khàn khàn vang bên tai nàng:

"Ta học có tốt không?"

Tâm trí La Khả Tiệp như bị rút cạn. Nàng vòng tay qua cổ chàng, lắc nhẹ đầu thì thào: 

"Còn kém lắm."

"Vậy nàng lại dạy ta có được không?"

"Được."

La Khả Tiệp nhoài người ra phía trước vừa vặn bắt được đôi môi Mộ Viễn Kỳ. Nàng mút nhẹ, chiếc lưỡi nóng bỏng lướt qua vết thương đã kết vảy trên môi chàng, thuần thục tách hàm răng Mộ Viễn Kỳ ra, cuốn lấy chiếc lưỡi của chàng cùng nhau triền miên. 

Mộ Viễn Kỳ thở dốc, lại bị động đón ý nói hùa cùng nàng dây dưa. Họ chỉ cho nhau khoảnh khắc hít thở trong chớp mắt lại khát vọng dính chặt lấy bờ môi đối phương. La Khả Tiệp có kinh nghiệm đêm hôm trước, lúc này đã thuần thục hơn hẳn. Mộ Viễn Kỳ lại gặm cắn bừa bãi.

Dẫn đến khi chàng buông nàng ra đôi môi anh đào đã sưng tấy đỏ ửng. La Khả Tiệp thở ra hít vào vài ngụm, Mộ Viễn Kỳ vươn tay ra cầm lấy hộp gấm nho nhỏ trên bàn, mỉm cười nói:

"Ta giúp nàng thoa son nhé."

La Khả Tiệp gật đầu, chăm chú quan sát từng cử chỉ của chàng. Mộ Viễn Kỳ mở hộp gấm ra, dùng tay tỉ mỉ thoa son cho La Khả Tiệp. Nàng hé mở cánh môi giúp chàng thuận tiện di chuyển ngón tay thoa đều lớp son đỏ thắm.

Đến khi hoàn tất gương mặt Mộ Viễn Kỳ lại có chút không vui. La Khả Tiệp chưa kịp thắc mắc bên ngoài đã truyền đến tiếng nói của Như Ngọc:

"Tiểu thư, Tiết đại nhân đã đến rồi!"

La Khả Tiệp vội vàng trả lời:

" Ta đến ngay!"

Nói rồi nàng quay sang Mộ Viễn Kỳ: "Chúng ta đi thôi."

Chàng gật đầu, cất bước tiễn nàng ra tiền môn. Cả hai đi qua hành lang gấp khúc, xuyên qua vài tiểu viện, cửa chính đã hiện ra trước mắt. Mộ Viễn Kỳ chợt bắt lấy bàn tay La Khả Tiệp kéo nàng lại.

"Có chuyện gì sao?" Nàng ngạc nhiên hỏi.

Mộ Viễn Kỳ cài tóc La Khả Tiệp sang bên mép tai, lấy ra khăn lụa mỏng giúp nàng đeo lên. Chàng hài lòng cúi xuống ấn một nụ hôn vào trán La Khả Tiệp, căn dặn:

"Đi sớm về sớm."

La Khả Tiệp gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Vội vàng quay lưng chạy ra cửa, một bộ dáng chột dạ trốn tránh.

Tiết Doãn cưỡi ngựa chờ ở bên ngoài nhìn thấy nàng liền ngẩn ra một hồi. La Khả Tiệp đứng thẳng lưng, lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh cùng khí phái của bậc võ tướng chậm rãi bước đến trước mặt Tiết Doãn.

"Doãn đại ca, để huynh chờ lâu rồi."

"Không. Không có. Ta cũng...vừa mới đến thôi." Tiết Doãn bối rối đáp lời.

"Vậy chúng ta vào cung thôi."

"Được. Được. Ta có chuẩn bị xe ngựa cho muội."

Tiết Doãn nhảy xuống lưng ngựa, đưa tay dìu La Khả Tiệp.

"Đa tạ huynh." 

La Khả Tiệp yên vị ngồi trong xe ngựa, khách sáo nói. Tiết Doãn vội vàng buông màn che xuống, lập tức nhảy lên ngựa  đi trước chiếc xe ngựa của La Khả Tiệp.

Hơn một khắc sau bọn họ đã tới hoàng thành. La Khả Tiệp xuống ngựa, cùng Tiết Doãn bước vào đại điện.

Từ lúc nàng đặt chân xuống mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía nàng. Ánh mặt trời đầu ngày tô đậm xiêm y màu đỏ nhu hoà, không quá rực rỡ cũng không quá nhạt nhoà. Tóc đen buột một kiểu nửa đầu đơn giản nhưng lại góp phần làm nổi bật nước da trắng của La Khả Tiệp. Dù không được bảo dưỡng tốt như những tiểu thư khuê các núp bóng trong khuê phòng nhưng làn da của La Khả Tiệp cũng vô cùng tốt, không quá trắng lại vô cùng mịn màn. 

Đặc biệt là chiếc khăn lụa che mặt thần bí mà tà mị. Mỗi bước đi lay động ngân chuông treo nơi thắt lưng tạo ra từng đợt âm thanh vô cùng êm tai. Mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng tỏa ra từ trên người nàng khiến bất kỳ ai ngửi thấy tinh thần phút chốc như treo trên chín tầng mây, lâng lâng bay bổng.

Bá quan từng người từng người suýt rớt cằm vì đột nhiên thấy nữ tử ăn vận xinh đẹp sóng bước cùng bọn họ vào triều. Không ít người định phát cơn hỏa tiến lên răn dạy nàng, nhưng lại nhận ra Tiết Doãn cung kính theo sau nàng. Bọn họ liền một khắc cảnh tỉnh.

Bao nhiêu năm qua họ nhất thời quên mất, La tướng quân La Khả Tiệp cũng là một nữ tử.

La Khả Tiệp có chút mất tự nhiên nhưng suốt quãng đường đi nàng vẫn ngẩng cao đầu cất bước, bỏ qua lời bàn tàn xôn xao của bá quan văn võ. Đến khi vào đại điện bọn họ lại càng không kiêng nể mà chỉ trỏ bàn tán. 

La Khả Tiệp nghe thấy không ít người kéo phụ thân nàng và vài người thuộc La gia lại dò hỏi. Nhưng nàng chỉ quy củ đứng vào vị trí của mình, từ đầu đến cuối ngoại trừ Tiết Doãn nàng chưa từng nói với ai một lời nào.

Nàng lơ đãng nhìn xung quanh, tâm tình căng thẳng đã nhẹ hẳn một nửa. Nàng đã tránh được một màn chánh điện không triều thần kiếp trước, còn lại chỉ đành trông vào tạo hoá của nàng thế nào thôi.

La Khả Tiệp ngẩng đầu nhìn long ngai sáng chói trên cao. Lòng thầm nghĩ màn kịch tiền kiếp Hạ Chính Nghiên không thể bày ra khi người xem là Tiết Doãn, không phải nàng. Nàng thật hiếu kỳ muốn biết biểu cảm trên gương mặt của hắn hôm qua như thế nào.  

Nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn. La Khả Tiệp cúi đầu. Bên tai truyền đến giọng Cao thái giám the thé vang dội khắp chánh điện: 

"Hoàng thượng giá lâm!"
Bình Luận (0)
Comment