Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 142

Chân Bảo Lộ dẫn hai hài tử xuống xe ngựa, liền nhìn thấy Chân Như Tùng đi ra từ cửa chính. Nàng thuở nhỏ ỷ lại phụ thân này, hiện nay mặc dù đã xuất gả, làm nương, nhưng đến trước mặt Chân Như Tùng, thủy chung còn là đứa bé. Lúc này nhìn dáng người Chân Như Tùng cao lớn, giữa hai tóc mai lại lộ vẻ hoa râm so với mấy năm trước, nhất thời liền nhịn không được đỏ vành mắt, xa xa liền gọi: “Phụ thân.”

Chân Như Tùng cũng xa xa nhìn qua nữ nhi. Nữ nhi gả cho Tiết Nhượng, hắn cũng yên tâm. Nhưng có đôi khi còn là lo lắng, hai vợ chồng nếu là có cái gì mâu thuẫn, bên cạnh thân nữ nhi không có nhà mẹ đẻ giúp, không biết có bị ủy khuất.

Chân Như Tùng đến cùng là nam nhân, mặc dù tâm tình kích động, nhưng vẫn là chậm rãi đi qua, nhìn thoáng qua tiểu nam oa trong lòng Chân Bảo Lộ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cực kỳ giống Tiết Nhượng, hắn đưa tay sờ sờ đầu tiểu ngoại tôn, giọng nói từ ái: “Trường Phúc đã lớn rồi.”

Tiểu Trường Phúc ôm cái cổ nương thân, mắt to đen lúng liếng nhìn Chân Như Tùng trước mặt, bộ dáng có chút tò mò, có lẽ là Chân Như Tùng tươi cười ôn hòa, tiểu Trường Phúc không thích người sờ vuốt đầu hắn, lần này là không có bài xích.

Đường Đường còn đứng trên xe ngựa, thấy Chân Như Tùng, cũng lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ. Đường Đường mặc dù thông tuệ, nhưng lúc rời đi, đến cùng tuổi quá nhỏ, tự nhiên là không nhớ được ngoại tổ phụ này.

Chân Như Tùng cũng nhìn thấy nàng, duỗi tay muốn ôm nàng: “Đường Đường, đến, đến ngoại tổ phụ bế.”

Khuôn mặt Đường Đường bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn nhìn nương nhà mình.

Chân Bảo Lộ nói: “Đây là ngoại tổ phụ, lúc trước Đường Đường không phải là rất muốn gặp ngoại tổ phụ sao?”

Tính tình Đường Đường lạnh nhạt, còn nhỏ tuổi, lại không yêu cười không yêu nháo, cả ngày la hét gặp ngoại tổ phụ, đó là Trường Phúc. Bất quá tiểu nữ oa cũng là nhu thuận, tùy ý ngoại tổ phụ bế nàng. Một đôi tay theo bản năng ôm cái cổ vị ngoại tổ phụ này, dù biết rõ hai người bọn họ là thân nhân, nhưng với Đường Đường mà nói, cũng bất quá là người xa lạ. Nhất thời vẻ mặt Đường Đường vô cùng lạnh nhạt.

Chân Bảo Lộ nhìn Đường Đường, cũng là lý giải, rồi sau đó nhìn Trường Phúc nói: “Trường Phúc ngoan ngoãn, gọi ngoại tổ phụ.”

Trong lòng Chân Như Tùng ôm cục bột, tuy nói dung mạo tiểu ngoại tôn nữ này giống Tiết Nhượng, nhưng hắn vẫn có thể từ khuôn mặt này tìm ra bóng dáng khuê nữ, nhất thời tự nhiên là càng xem càng vui vẻ, cũng không chú ý Đường Đường thoáng bất mãn. Nên biết đứa nhỏ này vừa ra đời liền là tính tình không yêu phản ứng người.

Tính tình Trường Phúc sáng sủa, lập tức liền ngọt ngào gọi: “Ngoại, ngoại tổ phụ.” Sau khi kêu xong, còn có chút xấu hổ nhìn thoáng qua nương nhà mình, rồi sau đó mím môi cười, mặt tiểu bánh bao hết sức là làm cho người ta thích.

Chân Như Tùng dẫn nữ nhi cùng ngoại tôn ngoại tôn nữ hồi phủ. Còn Mạnh Hạc Thư lưu ở trên xe ngựa chiếu cố Hoắc Thanh Thược, cũng không đi vào.

Lần này Chân Bảo Lộ hồi hoàng thành, theo lý thuyết đã xuất giá, nên trước về An Quốc công phủ mới đúng, dù lúc này Chân Bảo Lộ thăm lão phu nhân, cũng không thể lưu ở Tề Quốc Công Phủ, buổi chiều phải về An Quốc công phủ. Mà Mạnh Hạc Thư cùng Hoắc Thanh Thược, tự nhiên đều đi theo nàng hồi phủ ở tạm.

Chân Bảo Lộ đi theo sau lưng Chân Như Tùng, chậm rãi vào phủ, nhìn bốn phía, tuy có chút ít thay đổi, nhưng phần lớn còn là bảo trì nguyên trạng.

Tiểu Trường Phúc nằm ở đầu vai nương, mắt to ngập nước đánh giá chung quanh, một bộ phi thường mới lạ.

Đến trong viện tử, Chân Bảo Lộ liền nhìn thấy một phụ nhân trẻ tuổi mặc vải bồi đinh hương sắc lụa hoa hồ lô văn. Phụ nhân kia bất quá hai mươi ba hai mươi bốn, mặt trứng ngỗng, ngũ quan chẳng hề xuất sắc, bất quá làn da lại vô cùng trắng nõn. Nhìn tổng quan, cả khuôn mặt nhìn tự nhiên thoải mái một chút. Thấy mặt mày nàng có chút ít câu nệ, tính tình nhìn qua cũng phi thường ôn thuận, Chân Bảo Lộ cũng biết, vị này chính là La thị kế mẫu nàng.

Nghe nói mới hai mươi lăm, nhìn qua ngược lại so với nàng nghĩ lại trẻ tuổi chút ít.

La thị thấy Chân Như Tùng vào, gấp rút hành lễ, nhìn thoáng qua tiểu nữ oa trắng mịn trong lòng Chân Như Tùng, cũng bị nàng tinh xảo đáng yêu làm giật mình. Lại xem đằng sau thiếu phụ trẻ tuổi tiến vào, La thị mới hiểu được, cái gì mới thật sự gọi chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương.

Tứ cô nương đã xuất giá kia, coi như là thanh lệ mĩ mạo, nhưng vị Lục cô nương này, ngũ quan tinh xảo sáng rỡ, đẹp khoe khoang lại chói mắt, một đôi mắt như ngậm xuân thủy, rõ ràng không có bất kỳ vẻ mặt gì, nhưng cũng chọc người.

La thị trước đã nghe nói Từ thị cực xinh đẹp, nữ nhi lại là trò giỏi hơn thầy, hiện thời xem đến, lời ấy không uổng.

Mặc dù tính tình La thị ôn thuận, nhưng gả cho Chân Như Tùng cũng đã một đoạn thời gian. Mà thân là quản gia chủ mẫu, còn là cần khí phách một chút. Nàng gấp rút tiến lên phía trước nói: “Tiểu Lộ trở về.”

Dù La thị cố làm ra vẻ trầm ổn như thế nào, Chân Bảo Lộ vẫn có thể nhìn ra nàng căng thẳng. Nếu nói lúc trước Chân Bảo Lộ còn cảm thấy có lẽ tâm tư La thị này giấu được sâu, như vậy trước mắt nhìn, liền biết là nàng suy nghĩ nhiều. Xem ra tổ mẫu nàng quả thật là suy tính rõ, không để ý dòng dõi, mà là tìm cho phụ thân nàng một thê tử ôn thuận nhu thuận, có thể hầu hạ ở bên người.

Chân Bảo Lộ không còn là Chân Lục cô nương lúc trước tính tình nuông chiều bướng bỉnh, đối với kế mẫu La thị này, cũng sẽ không hết sức bắt bẻ, chỉ thoáng gật đầu, nhẹ nhẹ kêu một tiếng: “Mẫu thân.”

La thị bắt đầu còn lo lắng, trước mắt nhìn tính tình Chân Lục cô nương này cũng không phải là yếu ớt như đồn đãi vậy, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm. Nàng thấy nàng ấy nhỏ nhắn xinh xắn, năm nay đã mười chín, nhưng khuôn mặt thủy nộn, nếu không phải chải búi tóc phụ nhân, người khác còn tưởng rằng chỉ là tiểu cô nương mới vừa cập kê. Nhìn nàng ôm nam oa bạch ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn giống tiểu nữ oa bên kia như đúc, La thị liền nhớ tới, lúc trước Tiết Thiếu phu nhân này sinh hạ long phượng thai, hoàng thành còn ào ào nghị luận qua.

Quả nhiên là cái có phúc khí.

La thị tiến lên phía trước nói: “Nhìn ngươi đoạn đường này cũng mệt, nếu không ta thay ngươi ôm Trường Phúc.”

Mặt Trường Phúc đô đô thịt, bàn tay nhỏ bé như ngó sen vậy vững vàng ôm cái cổ nương thân.

Xem tư thế này, La thị có chút ít lúng túng.

Chân Bảo Lộ liền mở miệng nói: “Cảm ơn mẫu thân, bất quá tính tình Trường Phúc không tốt, không thích người khác ôm, ta không sao.”

La thị cười gật đầu, có chút bận tâm, vô ý thức nhìn thoáng qua Chân Như Tùng, thấy hắn chỉ lo trêu chọc ngoại tôn nữ, phảng phất cũng không chú ý tới, này mới thở phào nhẹ nhõm. Vô luận như thế nào, nàng đều không nghĩ chọc cho hắn không thích.

Chân Bảo Lộ muốn đi Vĩnh Ân đường gặp lão phu nhân, lúc đi qua, Chân Như Tùng liền nói: “Nguyên vốn không muốn ngươi về lúc này, trước mắt hoàng thành không thể so với trước kia, rất loạn. Lúc trước con rể lại là vì nguyên nhân kia mới đi Đồng Châu, nếu Hoàng thượng biết ngươi trở về, cũng không biết có thể nhớ tới chuyện ngày xưa hay không...”

Chân Như Tùng đối Tuyên Vũ Đế vốn là có ý kiến, cộng thêm bởi vì hắn ta, làm hại hắn hơn ba năm không thấy nữ nhi, càng là tức giận. Mà tính tình Tuyên Vũ Đế có thù tất báo, toàn bộ hoàng thành tất cả đều là rõ ràng.

“... Chỉ là tổ mẫu ngươi luôn nhớ mong ngươi, mấy ngày này liên tục hô muốn gặp ngươi, phụ thân mới không có cách nào, chỉ có thể viết thư cho ngươi.”

Chân Bảo Lộ nghe hốc mắt nóng lên, nói: “Nữ nhi sao có thể chỉ lo mình, ham an nhàn, ngay cả thân nhân cũng không quan tâm? Cho dù không có việc này, nữ nhi cũng nghĩ, là thời điểm nên trở về một chuyến, thăm phụ thân cùng Thượng nhi Vinh Nhi.”

Chân Như Tùng tự nhiên biết rõ tâm tư của con gái, nhưng hắn chỉ cần biết rằng nữ nhi bình an, này là đủ rồi.

Chân Bảo Lộ tiến phòng ngủ lão phu nhân, mà lão phu nhân ngày xưa khôn khéo giỏi tính toán, hiện thời gầy đến da bọc xương, nhìn Chân Bảo Lộ trở về, liền nắm tay nàng, thao thao bất tuyệt nói rất lâu. Chân Bảo Lộ thực sự không phải là người đa sầu đa cảm, nhưng đến cùng còn là nhịn không được rơi lệ.

Tiểu Trường Phúc đứng bên cạnh nương, nhìn nương khóc, cái miệng nhỏ nhắn cong cong, vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp lau nước mắt cho nương: “Không khóc, nương không khóc.”

Chân Bảo Lộ cùng Chân Như Tùng đoàn tụ, tự nhiên có nhiều chuyện muốn nói. Mà Trường Phúc cùng Đường Đường liền đi cùng Nhị cữu cữu Chân Cảnh Vinh chơi trong sân.

Lúc Chân Cảnh Thượng hồi phủ, liền nhfin thấy đến bên ngoài đậu xe ngựa lạ, lông mi thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng, một cỗ khí độ tuấn tú vô song. Trong ngày thường hắn trầm ổn nội liễm, lúc này khó được bước chân vội vã, đến trong viện, nhìn thấy Chân Cảnh Vinh cùng hai tiểu oa nhi, liền hỏi đệ đệ: “Nhị tỷ đâu?”

Chân Cảnh Vinh vừa mới gặp Chân Bảo Lộ, lúc này liền đỏ mắt lên, chơi cùng cháu ngoại trai ngoại sinh nữ thật là hợp ý, gương mặt tuấn tú trắng nõn tươi cười dào dạt, nói: “Nhị tỷ cùng phụ thân nói chuyện ở thư phòng.”

Chân Cảnh Thượng nhìn thoáng qua, liền không nói gì, nhíu mi vội vã đi thư phòng.

Tiểu Trường Phúc xem Chân Cảnh Thượng đi xa, thấy hắn cùng Nhị cữu cữu giống nhau như đúc, không khỏi nhếch miệng ngây ngô cười, nhìn về phía Nhị cữu cữu phi thường hợp ý hắn nói: “Giống nhau.”

Tiểu tử khanh khách cười không ngừng, Chân Cảnh Vinh nhịn không được nhéo nhéo mặt như bánh bao của hắn, thích không buông tay được.

Bên này Chân Bảo Lộ đang nói chuyện với Chân Như Tùng.

Chân Cảnh Thượng bước nhanh vào, liền gọi: “Nhị tỷ.”

Mắt Chân Bảo Lộ có chút ít hồng hồng, nhìn Chân Cảnh Thượng tiến vào, thấy hắn cao gầy tuấn tú, so với Chân Cảnh Vinh thành thục rất nhiều, lập tức liền vui mừng gọi: “Thượng nhi.”

Chân Cảnh Thượng đi đến trước mặt Chân Bảo Lộ, không có nói tỉ mỉ, trực tiếp liền nói: “Nhị tỷ, thừa dịp hiện tại, tỷ mau về Đồng Châu đi.”

Chân Bảo Lộ ngơ ngẩn, mà Chân Như Tùng cũng có chút không rõ. Chân Như Tùng biết hai tỷ đệ thuở nhỏ quan hệ không tốt, còn tưởng rằng là vì vậy, liền nhíu mi nói: “Thượng nhi, ngươi sao có thể nói chuyện với Nhị tỷ ngươi như vậy?”

Chân Bảo Lộ lại không cho là vậy, nàng biết rõ ba năm trước đây lúc nàng còn chưa có đi Đồng Châu, quan hệ đệ đệ cùng nàng cũng đã cải thiện. Nàng suy nghĩ một chút, mới hỏi: “Ngươi nhưng là biết cái gì?”

Tâm tình Chân Cảnh Thượng khó được có chút ít mất khống chế, gấp gáp nói: “ Mấy ngày trước, lúc lão tổ tông nói muốn gặp tỷ, ta còn không có phát giác, nhưng về sau, bà liên tục la hét muốn gặp tỷ. Ta cảm thấy có cái gì không đúng, liền lén lút tra xét, vừa mới bắt đầu không có chút đầu mối nào, cảm giác mình suy nghĩ nhiều, nhưng mấy ngày trước đây, ta tra xét dược ngày thường lão tổ tông uống, phát hiện bên trong có khinh la tán. Thuốc này dễ làm tâm trí người ta mất phương hướng, ta hoài nghi - - “

“Ngươi hoài nghi có người cố ý muốn ta hồi hoàng thành!” Chân Bảo Lộ lập tức nói.

Chân Cảnh Thượng gật đầu, nói: “Cho nên Nhị tỷ, tỷ mau chóng trở về đi, thừa dịp lúc này vừa mới hồi hoàng thành, không người phát giác, nếu không liền muộn.”

Vừa dứt lời, Chân Như Tùng cũng ý thức được cái gì, nhất thời cũng bất chấp cha con đoàn viên vui vẻ, vội dẫn Chân Bảo Lộ đi.
Bình Luận (0)
Comment