Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 155

Lòng dạ tân đế Tấn Nguyên Đế độc ác, nhưng trị quốc, so với Tuyên Bình Đế lúc trước có thể nói là mạnh hơn gấp trăm lần nghìn lần. Chính vụ lúc trước vốn là do hắn xử lý, hiện thời bất quá là càng danh chính ngôn thuận mà thôi. Nhìn giang sơn Đại Chu vững chắc, các đại thần lúc trước có dị nghị, cũng dần dần vui lòng phục tùng.

Quan trường kẻ nào không phải là cáo thành tinh? Mấy nhà thế gia hoàng thành ào ào rơi đài, còn lại tự nhiên là chỉ lo thân mình, trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng, nhưng Tấn Nguyên Đế nhưng cũng là có phạt có thưởng.

Thí dụ như Tề Quốc Công Phủ.

Lại nói Tề Quốc công này ban đầu chỉ là nhị gia Chân gia, nếu không phải đại gia Chân gia bệnh qua đời, tước vị này cũng không tới phiên hắn. Tề Quốc công ăn hối lộ trái pháp luật phạm sai lầm, tất cả thê nhi đều bị liên lụy xử chết, theo lý thuyết dựa vào tính tình Tấn Nguyên Đế, Tề Quốc Công Phủ này xem như xong rồi.

Nhưng ai có thể ngờ, Tấn Nguyên Đế chỉ khiển trách nhị phòng. Công tử đích tôn đại phòng cùng người tam phòng, đều là bình an vô sự.

Không chỉ Tề Quốc Công Phủ, Tấn Nguyên Đế cũng là trông nom có thêm với Trung Dũng Hầu phủ.

Lúc ấy Chân Cảnh Thượng chỉ là thiếu niên mười hai tuổi. Tính tình hắn vốn quái gở, mất đi tất cả người thân nhất, càng trở nên không thích nói chuyện. Trong lòng Chân Cảnh Thượng tưởng niệm nhất là đệ đệ song sinh, nhưng là nửa đêm tỉnh mộng, cũng sẽ thường xuyên nhớ tới Nhị tỷ không thế nào thân cận kia.

Hôm đó nhìn cái xác nữ nhân được vớt từ dưới sông lên, hắn ngơ ngác nhìn thi thể đã không thể nhận dạng kia, cảm thấy người đó không phải là Nhị tỷ hắn.

Nhưng từ từ, lâu dài, dù hắn không chấp nhận, cũng chầm chậm tin tưởng - - Nhị tỷ hắn, xác thực đã đi như vậy.

Có đôi khi Chân Cảnh Thượng nghĩ, nếu lúc trước hắn có thể quan tâm nàng nhiều hơn một chút, có lẽ nàng cũng sẽ không sinh bệnh chạy loạn, sẽ không xảy ra chuyện... Nhưng lại nghĩ tới Vinh Nhi...

Người sống, lúc nào cũng là muốn gánh vác càng nhiều. Vốn là thiếu niên lão thành, trải qua những chuyện này sau, tính tình thay đổi càng âm trầm u ám.

Cũng may nhị thúc hắn gặp chuyện không may, Tam thúc hắn quản gia sau, hắn ở Tề Quốc Công Phủ tốt hơn chút ít.

Chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến, tân đế này, lại truy phong Nhị tỷ hắn làm hoàng hậu, lấy lễ hoàng hậu, chôn cất nàng tại hoàng lăng.

Thánh chỉ vừa ban, vì sao Tấn Nguyên Đế trông nom Tề Quốc Công Phủ cùng Trung Dũng Hầu phủ, tự nhiên là rõ ràng - - bất quá là niệm tình hoàng hậu Chân thị đã qua đời.

Chân Cảnh Thượng nhớ tới lần đầu nhìn thấy người mưu soán vị đế vương này, hắn hoàn toàn không giống nam tử trẻ tuổi mới hơn hai mươi, ngược lại giống như là vừa trải qua tang thương, hoàn toàn bất đồng lúc trước mình nghĩ. Hắn không nói gì, dẫn mình đi trước bài vị Nhị tỷ.

Chân Cảnh Thượng nhìn qua chữ trên bài vị, trong lòng là ngũ vị tạp trần.

Tấn Nguyên Đế này, từ một võ tướng nho nhỏ, cho tới bây giờ là thiên tử cao quý, là bày mưu nghĩ kế cỡ nào, lại hết lần này tới lần khác chung tình với Nhị tỷ hắn.

Chân Cảnh Thượng không tính thân cận vị Nhị tỷ này, nói là tỷ đệ, quan hệ lại không bằng hắn cùng trưởng tỷ khác mẹ. Hắn tinh tế hồi tưởng, vị Nhị tỷ này, ngoại trừ dung mạo mỹ lệ, những thứ khác, xác thực tìm không ra tốt chỗ nào, lại làm cho vị đế vương trẻ tuổi này tâm tâm niệm niệm.

Đúng là tuổi huyết khí sôi trào, hắn lại như người cô đơn, phòng thủ bài vị này cùng một hoàng cung trống rỗng.

Sau này Tấn Nguyên Đế dạy hắn rất nhiều, mặc dù lời nói không nhiều, nhưng đối với người đệ đệ duy nhất của thê tử, thật là không tệ. Hắn kính hắn ta, thời gian lâu dài, quan hệ của hai người thân thiết, hắn mới nhịn không được hỏi: “Ngài cùng Nhị tỷ ta, quen biết như thế nào?”

Hắn ta nhàn nhạt nhìn hắn một cái, lại trả lời một câu không liên quan câu hỏi: “ Nhị tỷ ngươi là nữ tử tốt nhất trên đời này.”

Chân Cảnh Thượng bội phục vị đế vương này thâm tình với Nhị tỷ hắn, lại là không thể tưởng tượng nổi tình yêu nam nữ.

Hắn đối tình cảm từ trước đến nay đều là nhạt nhẽo, dù ngày sau, cưới Giang thị nữ Giang Mi làm thê tử, cũng bất quá là tương kính như tân. Tính tình Giang Mi dịu dàng, lại thông tuệ lại tài tình, Chân Cảnh Thượng tìm không ra sai, nhưng hắn lại chưa từng nói với nàng cái gì thân mật, ngược lại là trầm mê quan trường.

Cho đến mấy năm sau, Giang Mi bệnh nặng qua đời, Chân Cảnh Thượng nhớ tới lời ngày xưa đế vương nói, mới rốt cục nếm loại tư vị này... ( đây là lý do vì sao lúc đầu Thượng nhi không dám gần Giang Mi, sợ bản thân không cho nàng được hạnh phúc)

Sau có người nhắc Giang Mi, hắn cũng nói một câu ở trong lòng: Nàng là nữ tử tốt nhất trên đời này.

Lại nói Tấn Nguyên Đế này mặc dù không giống các đế vương khác trầm mê nữ sắc, lại đơn độc trầm mê đạo gia. Làm đế vương, có được quyền lực cao nhất, muốn cái gì đều có, tự nhiên nghĩ trường sinh bất lão. Người hoàng thành đều cho là như vậy.

Chỉ có Chân Cảnh Thượng, biết được Tấn Nguyên Đế si tình Nhị tỷ hắn sau, mới hiểu được hắn ta làm vậy là vì cái gì.

Hắn xưa nay không tin kiếp trước kiếp này. Luân hồi chuyển thế, lại là hoang đường.

Dù hắn không tin, nhưng hết lần này tới lần khác hắn ta lại khăng khăng một mực...

Tuy Tiết Nhượng là đế vương, đối thế ngoại cao nhân đức cao vọng trọng, lại là kính trọng có thêm. Nhân sinh vội vã hơn mười năm, Tiết Nhượng cứ như vậy trầm mê đạo pháp, tìm kiếm cách chuyển thế luân hồi.

Cuối cùng có một ngày, Tiết Nhượng tìm được biện pháp ở trong sách cổ, lại tìm được đại sư Linh Phong Tự dạo chơi trở về.

Đại sư nói Tĩnh Vương vốn có mạng đế vương bốn năm, nếu không phải hắn bất ngờ xuất hiện, Tĩnh Vương sẽ không dẫn đến kết quả như vậy.

Nếu hắn trùng sinh, đầu tiên phải làm, là giúp Tĩnh Vương đi theo mệnh số vốn có, trợ giúp hắn ta thuận lợi đăng cơ.

Tiết Nhượng cũng không phải tham luyến quyền vị, nếu có kiếp sau, dù muốn hắn cứ như vậy bình thường qua cả đời, chỉ cần gặp nàng, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Ngày làm phép, Chân Cảnh Thượng khó được kích động nói: “ Nhị tỷ ta đã chết, ngài làm thế nào cũng không thay đổi được. Luân hồi chuyển thế, bất quá là lừa gạt thế nhân, ngài là thiên tử cao quý, vì sao lại tin tưởng loại hoang đường này?”

Hắn đang lúc tráng niên, có được cẩm tú giang sơn, người người hâm mộ.

Hiện thời lại muốn bởi vì một bản sách cổ không hề căn cứ, sống sờ sờ bị lửa cháy bừng bừng đốt cháy tới chết. Tự thiêu liền có thể trùng sinh, ngốc tử đều sẽ không tin tưởng!

Nhưng hắn vẫn là khuyên không được hắn ta...

Lúc nằm ở trên đài cao, Tiết Nhượng hồi tưởng cả đời này. Thế nhân muốn, hắn đều có, nhưng hết lần này tới lần khác mỗi người đều có, lại là hắn hâm mộ nhất. Khi còn bé tang mẫu, quan hệ hắn cùng phụ thân không tốt, tổ mẫu còn quan tâm hắn, nhưng hắn không giống những người khác, tranh nhau biểu hiện trước mặt tổ mẫu, chỉ vì một chút sủng ái. Hắn không tranh không đoạt, không nghĩ muốn, chỉ là thích cảm giác trên chiến trường nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa chém giết. Hắn cho là cả đời mình nên như thế, lại không ngờ sẽ gặp nàng.

Linh Phong Tự mới gặp gỡ, hắn nhìn thoáng qua, liền là trọn đời khó quên.

Trong lòng trong mắt nàng chỉ có Từ biểu ca nàng, hắn liền thành toàn nàng, lại chưa từng nghĩ, hắn làm sai. Nếu là chọn lại, hắn nhất định sẽ không nhượng bộ nửa bước.

Tiết Nhượng dần dần mất đi tri giác, lúc tỉnh phát hiện mình đang nằm ở trên giường.

Đúng là Tứ Hòa Cư An Quốc công phủ.

... Hắn trở về.

Một khắc kia, hắn mừng rỡ như điên.

Một ngày kia vừa lúc An Quốc công trở về từ Hạc châu, mang về một chút đồ chơi nhỏ Hạc châu, cho nữ quyến trong nhà. Có một phần, là muốn đưa đến Tề Quốc Công Phủ cho Chân Bảo Quỳnh.

Đây hình như là lần đầu Tiết Nhượng chủ động đề nghị với người phụ thân này: “Phụ thân, để ta đi đi.”

An Quốc công bởi vì thê tử Lục thị chết, đối trưởng tử này cho tới bây giờ là không quan tâm, hắn quen giữa phụ tử không gần không xa, lúc này khó được thấy Tiết Nhượng chủ động nói chuyện, ngược lại kinh ngạc nhìn Tiết Nhượng một cái. Sau lại cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

Tiết Nhượng mượn cớ tặng lễ cho Chân Bảo Quỳnh, đi Lâm Linh Cư của Chân Bảo Quỳnh, mà cách Lâm Linh Cư không xa, liền là chỗ ở của Chân Bảo Lộ vừa tám tuổi.

Bất quá lần này, hắn không có cơ hội gặp nàng.

Hai ngày sau, Chân Cảnh Thượng cùng Chân Cảnh Vinh làm lễ tắm ba ngày, hắn bồi tổ mẫu lần nữa bước vào Tề Quốc Công Phủ.

Gặp trưởng bối sau, hắn cũng không tụ cùng một chỗ với thiếu niên cùng lứa, mà là đi phương hướng U U Hiên.

Đúng là lúc hoa hải đường nở rộ, trong nội viện sắc màu hải đường rực rỡ, kiều nghiên vô song.

Dưới táng hoa phấn nhuận sáng rỡ, tiểu cô nương mới bảy tám tuổi, mặc một thân váy ngắn màu son mảnh vụn hoa tề ngực, tóc đen mềm mại sơ thành hai búi tóc nụ hoa tinh xảo, giơ tay, nhảy dựng nhảy dựng, muốn hái được đóa hoa xinh đẹp nhất kia.

Nàng ngẩng đầu nhìn hoa, hắn đứng xa xa nhìn nàng.

Hắn chậm rãi đi qua, đứng ở sau lưng nàng, bởi vì hắn cao, dễ dàng hái được đóa hoa đó.

“... Cho.” Hắn xuống đưa hoa tới trước mặt nàng.

Tiểu cô nương cuối cùng kịp phản ứng, ngơ ngác quay đầu nhìn hắn.

Là mặt tròn ngọc tuyết đáng yêu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trước mặt, dần dần trùng hợp cùng một chỗ với dung nhan sáng rỡ xinh đẹp trong trí nhớ, Tiết Nhượng tận lực khắc chế nhìn nàng, giơ hoa trong tay, chờ nàng lấy.

- - Hắn không nóng nảy. Hiện tại hắn có thời gian cả đời, có thể chậm rãi chờ.
Bình Luận (0)
Comment