Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 75

Tiết Nhượng nhếch môi mỏng thoáng mở ra, mặt mày sạch sẽ, khuôn mặt đẹp trai cực kì thản nhiên, nói: "Ta tới thăm muội một chút."

Chân Bảo Lộ thấy hắn đã đổi một bộ xiêm y màu thiên thanh mới tinh, có lẽ cũng đã thu xếp thật tốt một lúc rồi. Nhưng nếu muốn đến xem nàng, vì sao không quang minh chính đại tiến vào, mà lại lén lén lút lút như vậy, ngay sau khi phụ thân nàng vừa đi khỏi. Chân Bảo Lộ nhíu mi, hỏi: "Huynh vào bằng cách nào vậy?"

Sau khi nàng gặp chuyện không may, phụ thân liền phái thêm gấp ba nhân thủ trông coi nàng, nếu như vậy, Tiết Nhượng còn có thể thoải mái hào phóng tiến vào, vậy tình cảnh của nàng đúng là có chút nguy hiểm.

Tiết Nhượng biết băn khoăn của nàng, an ủi nói: "Ta mới vừa xem qua, nhiều người ngoài cửa lắm, chắc có lẽ sẽ không xảy ra chuyện nữa đâu, muội cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."

Nàng trợn mắt nhìn hắn: "Ta hỏi huynh đó."

Hắn có chút xấu hổ, vốn muốn trễ hơn mới qua đây, nhưng lại sợ trễ quá sẽ dọa nàng sợ, lúc này mới đánh bạo tới ban ngày. Hắn cũng muốn quang minh chính đại tiến vào, nhưng hôm nay hắn mới vừa xin cưới, nếu ở trong lúc mấu chốt này trong mong sang đây xem nàng, đối với dượng hắn sẽ trở thành một người lỗ mảng vội vàng xao động.

Hắn thay nàng dịch dịch góc chăn, nói: "Muội yên tâm, ta sẽ không bị phát hiện."

Chân Bảo Lộ chẳng muốn hỏi nhiều nữa, thật ra lúc này, hắn nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng. Vậy mà hắn lại chạy tới gặp nàng.

Trong lòng Chân Bảo Lộ mềm nhũn, tạm thời không đi so đo với hành động vô lễ của hắn nữa, chỉ nói: "Lần sau đừng như vậy." Hắn có bản lãnh lớn, nhưng một lần không bị phát hiện, nếu là nhiều lần thì sao, khó tránh khỏi sẽ không bị bắt đến.

Nàng không trách hắn, đương nhiên hắn gật đầu nói tốt. Chỉ là đôi mắt đen kịt lẳng lặng nhìn nàng, như thế nào đều không thể chuyển đi, lần ở sơn động này, quan hệ của hai người giống như càng gần hơn. Hắn cũng có chút ý thức được điểm này, cho nên mới dám vụng trộm tiến vào.

Hiện tại nàng chỉ nói lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, hắn rất vui vẻ, bất quá cũng chưa quên chuyện đứng đắn, nói ngay vào điểm chính: "Chuyện tình hôm qua, muội nói với ta một chút xem."

Lúc này Chân Bảo Lộ mới nhận ra, hắn qua đây, là vì hỏi nàng cái này. Hôm qua tuy là hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng một chữ hắn cũng không hỏi, hiện giờ bình an rồi, hắn mới hỏi tới.

Trong lòng Chân Bảo Lộ rất cảm động, nghĩ đến mới trước đây nàng cùng tiểu cô nương khác cãi nhau, mặc dù nàng cường thế, khiến người ta phải khóc, nhưng lần nào nghe đối phương nói muốn trở về tìm ca ca để giáo huấn nàng, trong lòng nàng kỳ thật rất là hâm mộ. Nàng cũng muốn mềm mại yếu ớt, khóc nhè liền có ca ca sủng ái nàng, thay nàng dạy dỗ người khác, nhưng nàng không có. Hiện nay những lời này của Tiết Nhượng, giống như muội muội bị ủy khuất, ca ca muốn đi dạy dỗ người đó vậy.

Chân Bảo Lộ cực kì hưởng thụ, rất thích hắn che chở mình như vậy, cong môi nói: "Ta nói với phụ thân rồi, phụ thân sẽ tra rõ ràng." Tiết Nhượng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nàng, việc này, nàng thật sự không muốn hắn tham gia vào.

Nàng nói xong, thấy hắn im lặng nhìn chằm chằm mình, nàng không biết mình nói sai ở đâu rồi, thử kêu một tiếng, "Đại Biểu Ca?"

Tiết Nhượng lẳng lặng nhìn nàng, âm sắc trầm thấp nói: "Tiểu Lộ, cha muội là cha muội, ta không phải, không giống."

Chân Bảo Lộ nhìn bộ dáng hắn nghiêm túc, cảm thấy mặt mình có chút nóng, trong lòng suy nghĩ, lời này của hắn rốt cuộc là ý gì? Nàng lầm bầm một câu, thấy hắn nhất quyết không tha, liền đem sự tình nói một lần nữa, cuối cùng nói: "Đại Biểu Ca, huynh vẫn không nên dính vào chuyện này."

Nàng không muốn hắn gặp phiền toái.

Thì thấy Tiết Nhượng thở dài một hơi, đưa tay bế nàng đang bọc trong chăn lên. Chân Bảo Lộ bị dọa đến giật mình, vùng vẫy vài cái, muốn la, nhưng sợ Chúc ma ma cùng Hương Hàn Hương Đào ở ngoài nghe được.

Người này, như thế nào lá gan càng lúc càng lớn rồi! Chân Bảo Lộ gấp gáp sốt ruột, cứ như vậy bị hắn ôm vào lòng, đầu đặt ở ngực hắn, bùm, bùm. Nàng dùng trán đụng vào ngực hắn vài cái muốn phát tiết bất mãn, nhưng hắn cũng không để ý, giống như căn bản là không có cảm giác, chỉ dùng môi chạm vào trán nàng, nói: "Dượng nói sao với muội?"

Thanh âm của hắn có chút tối khàn, giống như rất hồi hộp.

Bỗng nhiên lại hỏi một câu như vậy, Chân Bảo Lộ có chút mơ hồ, lúc sau mới phản ứng được là chuyện gì, nàng khẽ rũ mắt nói: "Huynh không cần như vậy..."

Hắn cúi đầu, đầu chạm vào nàng, bởi vậy, hai người kề rất gần nhau, chóp mũi chạm chóp mũi, hai bên đều có thể nghe thấy được hơi thở của đối phương. Hắn khẽ đụng một cái, trong mắt tràn đầy nhu tình: "Vốn là muốn chờ thêm một thời gian nữa mới cầu thân, khi đó so với hiện tại sẽ phong quang hơn."

Chân Bảo Lộ lập tức hiểu rõ ý hắn nói là gì, nhưng nàng cảm thấy hiện tại hắn đã rất lợi hại rồi.

Nàng trầm thấp nói: "Ta không cần những thứ này..." Lại bổ sung, "Cha ta cũng không để ý." Với lại nàng biết, dựa vào năng lực của hắn, sớm hay muộn sẽ ra mặt. Hơn nữa nàng có tiền riêng của mình, phụ thân cũng sẽ cho nàng rất nhiều rất nhiều đồ hồi môn, dù nhà chồng có nghèo đi nữa, nàng cũng có thể để cho cả nhà trải qua ngày lành.

Nàng đang nghĩ nghĩ, thì thấy trong mắt hắn hàm chứa ý cười, ôn ôn nhu nhu, giống gió nhẹ lướt qua, khẽ gột rửa mặt hồ. Nàng chưa từng thấy hắn cười với người khác, nhưng hắn luôn cười với nàng. Nàng bỗng nhiên nhận ra, tim đập ‘bình bịch’ tựa như con thỏ nhỏ, vội vàng cúi đầu xuống không nhìn hắn nữa, nói: "Huynh đi nhanh đi."

Dù hắn có thân thể cường tráng, cũng nên nghỉ ngơi thật tốt.

Tiết Nhượng nói: "Được." Hắn đặt nàng xuống, giúp nàng chỉnh lý thật tốt mái tóc đen tuyền mềm mại rồi nhìn nàng ngoan ngoãn nằm xuống. Làn môi tiểu cô nương hồng nhuận, da trắng như tuyết, tóc đen như nhung, một đôi mắt to long lanh trong suốt. Cổ họng hắn giật giật, có chút muốn hôn nàng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chậm rãi đứng lên nói, "Ta đi đây."

Nàng bị hắn nhìn có chút đỏ mặt, chôn đầu vào trong chăn, nói lầm bầm: "Đi nhanh lên."

Chờ đến khi thật sự không có tiếng động nữa, nàng mới ló đầu ra nhìn.

Trong phòng vắng vẻ trống không, hắn thật sự đi rồi. Chân Bảo Lộ nhìn cửa sổ khép lại một lần nữa, nghĩ hắn cứ như vậy ra ngoài, cũng không biết có thể bị người nhìn thấy hay không? Nàng giơ tay sờ sờ mặt mình, hơi nóng, nhưng trong lòng cũng rất vui, giống như được ăn kẹo đường vậy.

Nàng trốn trong chăn cười cười, lúc này mới an tâm nhắm mắt ngủ.

Thời điểm Chân Bảo Lộ vừa trở về cả người trái lại không sao, bất quá cuối cùng cũng bị bệnh, khi đó dựa vào lực ý chí gắng gượng, về sau cùng Tiết Nhượng sống nương tựa lẫn nhau, lúc trở lại biệt uyển, mới coi như triệt để yên tâm. Một khi lơi lỏng, chứng bệnh tổn thương do giá rét trời đông tuyết phủ liền xuất ra, sốt cao không ngừng, lên cơn sốt đứt quãng hai ngày mới coi như ổn định.

Tuyên Hòa đế cũng nghe được một chút tin tức, thấy bộ dáng Chân Như Tùng tiều tụy thì biết đang sốt ruột cho ái nữ của hắn, cũng không khiến hắn lại tiếp tục cùng đi, mà ân chuẩn cho hắn ở lại biệt uyển chiếu cố nữ nhi, còn đặc biệt kêu ngự y khám và chữa bệnh cho Chân Lục cô nương đang sinh bệnh.

Tuyên Hòa đế gần năm mươi tuổi, bởi vì trầm mê nữ sắc, tóc mai sớm điểm bạc hai mắt vẩn đục, bụng lại to tròn, giống như phụ nhân mang thai năm sáu tháng vậy. Đế Vương thế kia, nơi nào còn có nửa phần oai hùng cao lớn như lúc tuổi trẻ?

Ngày đầu tiên săn bắn, Tuyên Hòa đế có liếc mắt nhìn qua vị Lục cô nương phủ Tề Quốc Công này, thấy nàng dung mạo xuất chúng, tuy vẫn nhỏ tuổi, nhưng có tài học, mà Tề Quốc công còn là đại thần nồng cốt trung thành và tận tâm, hắn vốn muốn, nếu lúc này Tĩnh Vương chưa lập phi, hắn liền quyết định đem Chân Lục cô nương ban cho Tĩnh Vương làm Vương phi. Hiện giờ vừa nghe tiểu cô nương vừa tới liền bị cảm lạnh, nghĩ đến là một người có thể cốt kém, thế thì, Tuyên Hòa đế tự nhiên không có khả năng khiến tiểu thư có thân thể mảnh mai này trở thành Vương phi của Tĩnh Vương.

Bất quá phen tâm tư này của Tuyên Hòa đế chỉ cân nhắc trong lòng mình, người ngoài đều không biết.

Mà trong ngày cuối cùng của kỳ săn bắn, lại phát sinh một sự tình.

Nói là lúc nhị hoàng tử Tĩnh Vương ở trong rừng săn bắn, không cẩn thận làm bị thương một vị tiểu thư, cuối cùng tự mình đem cô nương bị mình ngộ thương lên ngựa mang về. Mà vị cô nương này cũng không phải ai khác, chính là Chân Bảo Chương lúc trước mới vừa bị bệnh nặng dậy. Đích xác Chân Bảo Chương có vài phần tư sắc, vả lại bởi vì bệnh mà sinh ra cảm giác sạch sẽ đáng yêu, thật khiến Tĩnh Vương trẻ tuổi có lòng thương hương tiếc ngọc.

Lúc ấy thân mình của Chân Bảo Lộ đã tốt hơn, chỉ là gầy đi nhiều, vẫn do Tiết Nghi Phương ngồi bên giường nói cho nàng nghe chuyện này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ trắng xanh suy yếu, chỉ cần từng nhìn thấy qua bộ dáng hoạt bát thường ngày của nàng, thì lúc này nhìn lại nàng, sẽ phải đau lòng.

Chân Bảo Lộ nghe xong việc này, mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng liên tưởng đến đời trước, Chân Bảo Chương đường đường chính chính gả cho Tĩnh Vương, cũng không cảm thấy kỳ quái nữa. Tuy nhiên đời này có một số việc đã thay đổi, thật có chút duyên phận còn không có tuyệt đối. Suy cho cùng Chân Bảo Chương vẫn là tiểu thư phủ Tề Quốc Công, nếu nàng trở thành Tĩnh Vương phi, đối với phủ Tề Quốc Công cũng có chỗ tốt. Đáng tiếc, hiện giờ dưới tình huống như vậy, dù Chân Bảo Chương cùng Tĩnh Vương có tiếp xúc, cũng tuyệt đối không đảm đương nổi vị trí chánh phi của Tĩnh Vương.

Chân Bảo Lộ hỏi: "Tam tỷ tỷ của ta bị thương nghiêm trọng không?" Nàng cũng không phải thật sự quan tâm Chân Bảo Chương, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.

Tiết Nghi Phương vô cùng khinh thường hành vi của Chân Bảo Chương, nói: "Trước ta từng đi xem, thấy nàng ấy nằm trên giường nghỉ ngơi, mặc dù sắc mặt không được tốt, nhưng chuyện lại được như ý, luôn cong môi cười, hơn nữa có nhiều người đến thăm nàng ấy lắm."

Ngày thường Chân Bảo Chương không được lòng người, lần trước rơi xuống nước bị bệnh, nhưng các cô nương trong trường nữ học không có một ai đi thăm nàng ta, lúc này lại không giống với lúc trước - - Chân Bảo Chương bám vào Tĩnh Vương. Cho dù những cô nương khác xem thường hành vi của nàng ta, nhưng trên mặt vẫn phải nịnh bợ khen tặng một phen, suy cho cùng Tĩnh Vương là hoàng tử Tuyên Hòa đế sủng ái nhất, vô cùng có khả năng trở thành Thái tử. Chân Bảo Chương coi như không làm hoàng hậu, nếu trở thành sủng phi, đó cũng là đã phong quang vô hạn rồi.

Nói đến Chân Bảo Chương, Tiết Nghi Phương liền không nhịn được nói: "Ngươi nói một chút xem hai ngươi đều là tiểu thư phủ Tề Quốc Công, làm sao nàng ta cứ không biết xấu hổ như vậy?"

Chân Bảo Lộ nghe giọng điệu khinh bỉ của Tiết Nghi Phương, liền nhớ tới bản thân mình ở đời trước.

Khi đó nàng cũng như Chân Bảo Chương hiện giờ, tốt xấu gì Chân Bảo Chương còn có phụ mẫu, nhưng nàng cả phụ mẫu đều không có, lúc ấy trong lòng nàng cũng không phải không có nghĩ qua tham quý quyền thế. Tính tình của Tiết Nghi Phương thẳng thắn, đời trước có thể cũng sẽ nói nàng không biết xấu hổ giống vậy đi. Chân Bảo Lộ cười cười, trong lòng không có cảm giác gì, đều qua rồi, nàng không so đo nhiều như vậy, ai cũng sẽ mắc sai lầm, cũng đều có thời điểm hồ đồ, nàng không thể vì đời trước bản thân mình kiến thức nông cạn mà canh cánh trong lòng.

Chân Bảo Lộ không nói đến việc này nữa, chỉ hỏi: "Không biết là người nào đoạt giải nhất trong cuộc săn bắn nhỉ?"

Tiết Nghi Phương nói: "Đương nhiên là Tĩnh Vương..." Nói tới thì, Tiết Nghi Phương lại cảm thấy đáng tiếc, nhíu mày nói, "Nếu không phải đại ca của ta nói rút lui, ta tin hắn nhất định có thể đạt thành tích khiến mọi người kinh ngạc."

Lời này không giả, ngày đầu săn con mồi, người duy nhất có thể phân cao thấp cùng Tĩnh Vương, cũng chỉ có một mình Tiết Nhượng. Cho dù Tiết Nhượng vào rừng trễ nhất.

Đột nhiên Chân Bảo Lộ có chút tự trách.

Lúc này Tiết Nghi Phương mới ý thức được mình nói sai, khẽ "Ai" một tiếng, nói: "Tiểu Lộ, ta không phải có ý trách ngươi. Nếu như là ta, khẳng định ta cũng không chút do dự muốn đi cứu ngươi a, như vậy săn bắn tính là cái gì, dù sao còn có sang năm." Nói xong, Tiết Nghi Phương vụng trộm nở nụ cười, "Tiểu Lộ, có phải ngươi muốn gả cho đại ca của ta hay không, làm đại tẩu của ta?"

Mặt Chân Bảo Lộ lập tức trở nên đỏ ửng, hung hăng lườm nàng một cái.

Tiết Nghi Phương chỉ cười nói: "Kỳ thật đại ca của ta rất tốt. Hơn nữa, quan hệ của hai ta tốt như vậy, nếu ngươi gả cho đại ca của ta, vậy chúng ta có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ rồi."

Chân Bảo Lộ lại nghĩ: Làm sao có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ? Chờ thời điểm nàng có thể xuất giá, bản thân nàng ta sợ là đã đến nhà chồng rồi. Nhưng nàng vẫn hi vọng sau khi kết hôn có một tiểu cô tử (em chồng) giúp đỡ mình.

Sau khi chấm dứt săn bắn, mọi người liền theo Tuyên Hòa Đế trở về Hoàng Thành.

Chân Bảo Lộ tới núi Ngọc Phong một lần như vậy, coi như khắc cốt ghi tâm cả đời khó quên. Ngoài ngày đầu tiên ngủ ở sơn động kia, mấy ngày sau cũng chỉ có nằm trên giường trong phòng khách biệt uyển, sau đó lúc người khỏe hơn, cũng chỉ có thể nghe Tiết Nghi Phương và bọn nha hoàn kể về chuyện tình săn bắn. Nếu có lần tới, nàng chắc chắn sẽ không trở lại nữa!

Ngày trở về, cả người Chân Bảo Lộ ỉu xìu, không hoạt bát tươi đẹp như trước, trên người khoác áo choàng gấm vân nam thật dày màu xanh thêu hoa sen hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng mảnh mai, mắt to đen lúng liếng hiện ra ánh nước nhẹ nhàng, quả nhiên là vừa thấy đã thương. Hiện giờ, Chân Bảo Lộ có chút cảm kích với sắp đặt trước khi đi của tỷ tỷ nàng, mang theo nhiều xiêm y dày.

Lúc này vẫn là Minh Vi ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Chân Bảo Lộ.

Mấy ngày nay đều là nhị tẩu Minh Vi chiếu cố nàng, Chân Bảo Lộ cũng thân cận với nhị tẩu thêm vài phần. Mà thời điểm khi nàng chuẩn bị lên xe ngựa, nghe được tiếng cười vui của Chân Bảo Nguyệt phía sau, liền quay đầu nhìn.

Thấy Chân Bảo Chương đang nói chuyện cùng Chân Bảo Nguyệt. So với lúc trước an tĩnh suy nhược, tuy lúc này Chân Bảo Chương vẫn không khoẻ như cũ, lại ứng với câu nói kia - - người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, cả khuôn mặt đều hơi hơi hiện ra hồng nhạt, tươi cười rạng rỡ.

Minh Vi nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, nói: "Tiểu Lộ, chúng ta lên xe đi." Cô nương xuất thân tướng môn thế gia, mặc dù mảnh mai, tính tình so với những cô nương khác thì chính trực hơn, trong lòng cũng không thích hành vi của Chân Bảo Chương.

Chân Bảo Lộ gật đầu, cứ thế cùng Minh Vi lên xe ngựa.

Đường núi sớm đã được quét sạch, nhưng tóm lại tuyết rơi, xe ngựa chạy đều đặc biệt cẩn thận, sợ gây ra rủi ro. Người ngồi trong xe ngựa, một người so với một người đều cao quý hơn, hơi có chút sai lầm, ai cũng không gánh nổi.

Chân Bảo Lộ chợp mắt một chút, đến khi đi được tới giữa sườn núi, xe ngựa lắc lư một hồi, bỗng nhiên ngừng lại.

Chân Bảo Lộ không để ý, thiếu chút nữa đụng vào thành xe, may mà có Minh Vi tay mắt lanh lẹ kéo nàng vào người.

Chờ xe ngựa ổn định lại, Minh Vi mới nói với nha hoàn: "Ngươi đi nhìn thử xem, đằng trước xảy ra chuyện gì rồi?"

Nha hoàn đáp ứng, liền xuống xe ngựa đi đến trước nhìn nhìn.

Minh Vi nhìn về phía Chân Bảo Lộ bên cạnh, thân thiết hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"

Chân Bảo Lộ lắc đầu, mỉm cười nói: "Muội không sao, cám ơn nhị tẩu."

Lúc sau liền thấy nha hoàn kia khuôn mặt trắng nhợt chạy tới, hốt ha hốt hoảng nói: "Thưa phu nhân, là... xe ngựa của Phúc An huyện chủ bị ngã xuống sườn núi!"

Chân Bảo Lộ vừa nghe, lập tức nghĩ tới điều gì, nhưng lại cảm thấy không có khả năng. Địa vị Thẩm Trầm Ngư là huyện chủ cao quý, được Tuyên Hòa đế yêu thương, người đánh xe khẳng định cũng vạn phần cẩn thận, bên cạnh lại có thị vệ bảo hộ đi theo, làm sao có thể xảy ra chuyện như thế?

Lại nói xe ngựa của Phúc An huyện chủ xảy ra loại chuyện này, Tuyên Hòa đế không nhịn được bước xuống ngự liễn đi xem. Mắt mở trừng trừng nhìn chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá kia rơi xuống, Tuyên Hòa đế đau lòng và lo lắng, vội vàng nói: "Còn không mau xuống cứu Phúc An huyện chủ lên!"

May mà sườn núi không cao lắm, thị vệ đi theo lĩnh mệnh ào ào chạy xuống.

Thời điểm sắp đến bên dưới, lại không biết là người nào bỗng nhiên la một câu: "Mọi người đừng xuống nữa!"

Bước chân thị vệ khựng lại, giương mắt nhìn lên. Lúc này mới phát hiện, đáy dốc núi này vậy mà có một con gấu đen to hung ác.
Bình Luận (0)
Comment