Kỷ Thanh Thái dùng đôi mắt đen nhánh đảo giữa hai người Kỷ Thanh Y và Lê nguyệt Trừng.
Đợi cho đến khi Lê Nguyệt Trừng đi chỗ khác, hắn mới nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ với Trừng tỷ tỷ cãi nhau sao?”
Mới vừa rồi hai người các nàng vẫn cười híp mắt, giọng nói cũng không lớn lắm, thế nhưng Thanh Thái lại có thể từ đôi ba lời trong đó mà tìm ra được manh mối, điều này làm nàng rất vui mừng.
“Ừ” Kỷ Thanh Y không kiêng dè nói: “Bọn tỷ cãi nhau rất khắc khẩu, về sau cũng sẽ không lui tới nữa. Cho nên, đệ phải cẩn thận nàng ta, trừ tỷ ra, về sau lời nói của ai cũng không được tin tưởng, nghe không?”
“Đệ hiểu rồi.” Thanh Thái học dáng vẻ vừa rồi của Kỷ Thanh Y cười nói: “Cứ cho là chúng ta cãi nhau cũng không thể rạch mặt nhau, nếu không ngoại tổ mẫu sẽ không vui, chúng ta cũng sẽ bị miệng lưỡi người đời chỉ trích. Cho nên dù là cãi nhau cũng phải cãi trong tiếng cười. Giống như bây giờ vậy, tiên sinh nói, cái này gọi là không để cho người ta nắm đằng đuôi.”
“Đệ thật thông minh!” Kỷ Thanh Y thấy hắn cười híp mắt, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, khuôn mặt trắng trắng, hai bên má phúng phính còn có thêm hai cái lúm đồng tiền, liền vui vẻ hôn ‘bẹp’ một cái lên mặt hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Thái hơi đỏ lên, bất mãn lầu bầu nói: “Tỷ tỷ, đệ cũng đã đi theo tiên sinh đọc sách, là người lớn rồi.”
“Chẳng lẽ đệ lớn rồi thì không phải là đệ đệ của tỷ sao?” Kỷ Thanh Y giả bộ đau lòng: “Đệ trưởng thành, cũng không cần tỷ tỷ nữa, ngay cả hôn một cái cũng không cho, đệ trước kia không phải như thế.”
Kỷ Thanh Thái nóng nảy: “Không phải không phải, đệ vĩnh viễn đều là Thanh Thái của tỷ, chỉ mong là lúc tỷ hôn đệ không để người ta nhìn thấy thôi.”
Hắn chột dạ nhìn xung quanh một cái: “Đệ chỉ sợ là bị người khác nhìn thấy nói đệ còn chưa lớn, hơn nữa, đợi lát nữa Thế tử Điện hạ tới, nếu hắn nhìn thấy chẳng phải sẽ chê cười đệ sao.”
Cái này thì có liên quan gì đến Từ Lệnh Sâm?
Kỷ Thanh Y không khỏi sửng sốt.
“ Thế tử Điện hạ Ninh Vương văn võ song toàn, phong thái tuyệt diễm, lên ngựa có thể đánh giặc, xuống ngựa có thể làm thơ, nam tử hán là phải như thế!” Kỷ Thanh Thái đĩnh đạc vỗ lồng ngực nói: “Đệ sau này phải làm người giống như Điện Hạ mới được.”
Từ Lệnh Sâm là mỹ nam tử, là chàng rể tốt trong lòng các thiên kim tiểu thư Kinh Thành.
Nhưng danh tiếng của hắn chân chính được lan truyền rộng rãi cũng là năm 16 tuổi ấy hắn đã làm hai chuyện.
Một là dùng tên giả Từ Ngọc tham gia kỳ thi khảo. Sau đó tham gia kỳ thi đình nhưng bị Hoàng thượng phát hiện nên không thể tiếp tục được nữa.
Nhưng bài thi đình ngày đó của hắn vẫn được chọn lưu vào tập <<Lịch Khoa Văn Hành>>, và trở thành tác phẩm kinh điển trong lòng các sĩ tử Kinh thành, mà lần đó quan chủ khảo cũng đánh giá năng lực của hắn cực cao, nói hắn không chỉ dừng lại ở Thám Hoa, mà còn có cái tài làm Trạng Nguyên.
Chuyện thứ hai mà nói lại càng như huyền thoại, mùa thu năm đó, Thát- Đát* xâm phạm lãnh thổ, hắn chủ động yêu cầu ra trận giết địch. Bởi vì chủ soái sợ hắn không đảm đương nổi, nên trong lúc hai quân đối đầu với nhau đã an bài cho hắn ở trong thành an dân, nói trắng ra là muốn hắn ngoan ngoãn ở bên trong chờ, không cần phải ra ngoài. Không ngờ hắn chỉ dẫn theo hai mươi kỵ binh, đánh bất ngờ từ phía sau Thát- Đát, không chỉ đốt sạch lương thảo của kẻ địch mà còn bắt giữ được Vương phi cùng tiểu Vương tử, ép Thát- Đát không thể không cúi đầu cầu hòa.
<<* Thát- Đát( Tác- ta): thời xưa, dân tộc Hán gọi dân du mục phương bắc là Tác-ta, thời Minh chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay.>>
Lúc đấy hắn liền một trận thành danh, danh tiếng vang vọng khắp Đại Tề. Không chỉ có làm cho thiếu nữ quý tộc điên cuồng, mà còn khiến cho vô số nam tử trong thiên hạ lấy hắn làm tấm gương sáng, hay trong các thế gia vọng tộc, lúc răn dạy đệ tử các trưởng lão cũng sẽ mở đầu bằng câu:“Sao ngươi lại không học được một chút của Thế tử Ninh Vương nhà người ta thế.”
Mặc dù Kỷ Thanh Y có bất mãn với Từ Lệnh Sâm, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, hắn tài hoa văn nhã, võ nghệ cao cường.
Nàng cho rằng mơ ước lớn nhất của Thanh thái là có thể chữa khỏi bệnh ở chân, bây giờ nhìn lại, xem ra là nàng còn chưa đủ hiểu đệ đệ của mình. Nàng giống như gà mái, đem hắn giấu ở sau lưng mà bảo vệ, lại không biết hắn không phải là (chim)sẻ nhà, mà là Hùng Ưng muốn sải cánh bay cao.
Nàng xoa xoa đầu Thanh Thái, dịu dàng nói: “Một ngày nào đó, đệ cũng sẽ lợi hại giống như hắn. Không, đệ còn có thể lợi hại hơn hắn.”
Đời trước cho đến lúc nàng chết, Thanh Thái cũng không thể chữa khỏi chân.
Nàng xoay mặt lau đi giọt nước nơi khóe mắt, nàng chưa bao giờ giống như bây giờ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Thanh Thái.
Bên tai truyền tới giọng nói hưng phấn của Thanh Thái: “Tỷ tỷ, tỷ xem, đó có phải là Thế tử Điện hạ không? Hắn thật anh tuấn, giống y đúc như trong tưởng tượng của đệ!”
Kỷ Thanh Y ngẩng đầu liền nhìn thì thấy Bình Dương Hầu Trần Ung, Thế Tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm, Thế tử Bình Dương Hầu Trần Văn việt cùng đi vào.
Bình Dương Hầu Trần Ung cùng Thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm đi ở phía trước, Thế tử Bình Dương Hầu Trần Văn Việt đi cách phía sau nửa bước, ba người cùng nhau tiến vào.
Trần Ung thân là võ tướng, tự nhiên là cao lớn uy mãnh khí thế bất phàm, Trần Văn Việt cũng không kém phần oai hùng tuấn lãng, là nhân tài trong nhân tài, hai người đặt ở trong đám người, thì chính là vô cùng xuất chúng nổi bật, tướng mạo hay tài năng đều là trong ngàn người cũng không có được một người. Nhưng lúc này lại bị Thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm lấn áp.
Không phải bọn họ không xuất sắc, mà là Từ Lệnh Sâm quá mức ưu tú.
Hắn khoác áo choàng tơ lụa viền áo thanh trúc màu đen, điềm tĩnh tự nhiên, ngọc thụ lâm phong. Hắn giống như viên Minh Châu tỏa sáng giữa đống gạch ngói đá vụn, đã nhìn một lần sẽ không thể bỏ qua được sự tồn tại của hắn.
Ba người cùng nhau đi vào, Kỷ Thanh Y đột nhiên sinh ra cảm giác như đang đứng giữa tâm bão.
Từ Lệnh Sâm trước làm bái thọ* đối với Thái phu nhân, sau đó dâng lên thọ lễ là bức《 Ma Cô hiến thọ đồ 》do danh sĩ tiền triều đích thân họa.
*Bái thọ: lễ bái lạy trong ngày mừng thọ
“Cũng chỉ là bữa tiệc thọ linh tinh thôi, làm sao dám kinh động tới Thế tử Điện hạ.” Thái phu nhân cười ha ha, nói: “Mau, mời ngồi.”
Bà là người được chúc thọ, hơn nữa hôm nay Bình Dương Hầu Trần Ung cũng ở đây, có hắn ra mặt chào hỏi Từ Lệnh Sâm, cho nên Thái phu nhân cũng thả lỏng hơn lần trước một chút.
Từ Lệnh Sâm ngồi xuống, trên mặt đều là vân đạm phong kinh, nhưng bàn tay đặt sau lưng lại nắm thành quả đấm.
Vết thương trên cằm nàng là từ đâu mà có?
Tầm mắt của hắn có chút nóng đến bức người, không hề kiêng dè gì mà quan sát Kỷ Thanh Y, ánh mắt thật giống như lưỡi kiếm sác bén muốn xuyên thủng nàng.
Kỷ Thanh Y vội vàng cúi đầu, trong lòng lại không nhịn được mà đem Từ Lệnh sâm ra mắng một trận.
Đồ vô sỉ, ngay trước mặt nhiều người như vậy mà nhìn chằm chằm nàng, hắn không biết xấu hổ, nhưng nàng thì biết đấy.
“Vị này tiểu công tử nhìn rất lạ mắt, cũng là thiếu gia trong phủ sao?”
“Đây là đứa nhỏ mồ côi của xá muội.” Tình cảm của Trần Ung cùng muội muội Trần Uyển vốn rất tốt, cho nên ánh mắt rơi xuống trên người Thanh Thái cũng nhiều hơn mấy phần nhu tình: “Chân của hắn không được tiện cho lắm nên rất ít ra ngoài.”
Kỷ Thanh Y giờ mới hiểu, thì ra vừa rồi Từ Lệnh Sâm là nhìn Thanh Thái.
Thanh Thái bắt lấy tay Kỷ Thanh Y, ý muốn nàng đỡ hắn đứng dậy làm lễ với Từ Lệnh Sâm, trên mặt Từ lệnh Sâm liền lộ ra vẻ ân cần: “Kỷ tiểu công tử cứ ngồi đi, không cần đứng lên làm lễ. Kỷ đại nhân vì nước hi sinh, con của ông ấy cũng nên nhận được hậu đãi.”
Thế nhưng Kỷ Thanh Thái vẫn cứ nhất quyết đứng dậy, làm một cái lễ hướng về phía Từ Lệnh Sâm: “Phụ thân vì nước hi sinh, đó là vì bách tính muôn dân, mà không phải vì hy vọng đời sau của mình có thể nhận được hậu đãi. Ta thân là con trai duy nhất phụ thân, dù là đi đứng bất tiện, cũng không dám coi thường quy củ của triều đình, lại càng không dám làm mất mặt gia phụ.”
Tuổi hắn không lớn, nhưng giọng nói lại vang dội, từng lời từng câu đều rõ ràng, nói chuyện có lý có (căn)cứ, trong lúc nhất thời đều khiến người trong phòng phải nhìn hắn.
Đừng nói là Thái phu nhân, ngay cả Trần Ung cũng phải âm thầm gật đầu.
“Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử.” Từ Lệnh sâm khen ngợi một câu, sau đó liền duỗi tay kéo hắn đến bên cạnh mình ngồi xuống, hỏi hắn mấy tuổi rồi, tên gọi là gì, đang học sách gì, nghe thấy hắn trả lời lần lượt từng câu hỏi trước sau theo thứ tự, liền tiện tay tháo một khối ngọc bội tỳ hưu trên người xuống tặng cho hắn làm lễ gặp mặt.
“Rất tốt, đệ đi theo tiên sinh đọc sách cho tốt, mấy năm nữa Đại tề ta nhất định sẽ có thêm một nhân tài làm trụ cột nước nhà.”
Thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm, người này thiên tư thông minh, văn võ song toàn, từ trước đến giờ vốn luôn cậy tài khinh người, không đem người bình thường đặt vào trong mắt, nhưng lại hết lần này đến lần khác tán dương Kỷ Thanh Thái, khiến Thái phu nhân thêm có vài phần thụ sủng nhược kinh: “Đứa bé này còn nhỏ tuổi, làm sao có thể nhận nổi sự tán dương của Điện hạ?”
Thái phu nhân còn chưa nói xong, thanh âm của Kỷ Thanh thái liền vang lên: “Điện hạ, ta nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, lấy Điện hạ làm gương, văn có thể an bang, võ có thể định quốc, tốt binh sĩ*.”
<<*Văn có thể trấn an lòng dân, võ có thể giữ nước, bình ổn binh sĩ>>
Kỷ Thanh Thái mặc dù đã cực lực áp chế, nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa đều là kích động, ánh mắt nhìn Từ Lệnh Sâm sùng bái có thừa.
Trần Ung là võ tướng, nghe Kỷ Thanh Thái nói như vậy, cũng không khỏi khen gợi một tiếng: “Không hổ là con trai của Kỷ Nghiêm, trên người chảy xuôi dòng máu của trần gia ta, nam từ hán đại trượng phu phải lập trí như vậy!”
“Nếu đệ thích đọc sách, chỗ của ta có mấy quyển không lưu hành bên ngoài nữa, trở về ta sẽ bảo người đưa tới cho đệ.” Từ lệnh Sâm xoa đầu Kỷ Thanh Thái, động tác vô cùng thân thiết gần gũi.
Trê mặt Kỷ Thanh Thái đều là vui vẻ hưởng thụ, giống như chú chó nhỏ được chủ nhân vuốt ve, chỉ kém là chưa có vẫy đuôi thôi.
Không ngờ đệ đệ ruột thịt của nàng lại bị Từ Lệnh Sâm mê hoặc, ở trước mặt nàng còn nghiêm mặt giả bộ đại nhân, thế nhưng lúc đối mặt với Từ Lệnh Sâm, ánh mắt liền phát sáng, hoàn toàn là bộ dáng thoải mái người cần người cứ lấy. Đây mà là Kỷ Thanh Thái vẫn coi nàng là trời sao?
Kỷ Thanh Y cảm thấy đệ đệ của mình cũng sắp bị Từ Lệnh Sâm đoạt mất rồi, quả thật là tức muốn chết.
Tên khốn này, giành hoa lan của nàng coi như xong, hôm nay đến đệ đệ của nàng cũng không tha.
Hắn tám phần là cố ý, nàng tuyệt không để cho hắn được như ý.
Đỗ ma ma đi vào bẩm báo, nói thọ yến đã chuẩn bị xong, hỏi là muốn tổ chức tại phòng khách hay là ở bên cạnh vũ đài.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến mấy tiếng kêu hoảng sợ, Thái phu nhân đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra thì một vật nhỏ đầy lông lá đã đi vào, đằng sau còn có hai nha hoàn hết sức lo sợ đuổi theo: “Thái phu nhân, con khỉ này không biết là từ đâu tới, tụi nô tỳ không ngăn được.”
“Là ta mang tới, hù dọa các vị rồi.”
Con khỉ nhỏ từ từ chạy đến bên cạnh Từ Lệnh Sâm, nó khoác một cái áo lưới may bằng tơ vàng có đính ngọc trai, áo cộc tay quần đỏ, trên đầu cài một cái trâm hoa màu hồng nhạt, chân không mang giày, ngoan ngoãn đứng ở bên chân Từ Lệnh Sâm, một tay bám lấy vạt áo của hắn, đôi mắt to ngập nước hết nhìn đông lại nhìn tây, vô cùng dễ thương.
Từ Lệnh sâm một tay nắm thành quyền đặt bên môi khẽ ho một tiếng: “Nó rất ngoan, sẽ không tấn công người khác.”
Thái phu nhân khoát tay với hai nha hoàn kia, ý bảo họ lui ra ngoài: “Người tới, mang ghế ngồi tới cho Minh Mị Huyện Chủ.”
Sớm đã nghe nói Thế tử Ninh Vương có nuôi một vật sủng, không chỉ lấy tên người đặt cho nó, coi nó như nữ nhi trong nhà mà nuôi dưỡng, mà còn thỉnh cầu Hoàng thượng phong hào cho nó, bà vốn cho đó là truyện cười thiên hạ, không ngờ hôm nay lại đụng phải.
Nha hoàn mang một cái ghế nho nhỏ tới bên người Từ Lệnh Sâm, Từ Lệnh Sâm vỗ vỗ cái ghế, Từ Mị Mị liền ngoan ngoãn ngồi lên, bộ dạng thật giống như một cô nương e lệ.
Từ sau khi nó vào cửa, tầm mắt mọi người đều ở đây đều dừng trên người nó, Kỷ Thanh Thái tuổi còn nhỏ, chưa từng thấy qua vật nhỏ nào đáng yêu như vậy, rất muốn sờ sờ nó nhưng lại sợ lưu lại ấn tượng không tốt cho Từ Lệnh Sâm, nên không thể làm gì khác hơn là giương mắt nhìn.
Ngay cả Trần Bảo Linh vốn luôn nhìn chằm chằm Từ lệnh Sâm cũng không ngoại lệ, thậm chí nàng ta còn kêu thành tiếng: “Sao nó có thể thông minh thế!”
Kỷ Thanh Y oán thầm, vật nhỏ này nào chỉ có thông minh, căn bản là không thể coi nó như một con khỉ bình thường được.
Từ Lệnh Sâm cong môi cười: “Mị Mị, chúc thọ Thái phu nhân.”
Từ Mị Mị liền thành thật đứng lên, chắp tay hướng về phía Thái phu nhân thở dài một hơi, bộ dáng thật ngây thơ ngốc nghếch.
Thái phu nhân đầu tiên là kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó mới nhớ tới con khỉ nhỏ này là Huyện Chủ nên vội nói: “Huyện chủ ngoan ngoãn lễ phép như vậy thật ngại chết lão thân rồi. Mau lấy trái cây cho Huyện Chủ ăn.”
Hai mắt Kỷ Thanh Thái sáng lên, lập tức đem một ít quả khô trên bàn đưa cho Từ Mị Mị, muốn dụ dỗ nó đi đến bên cạnh mình, Từ Mị Mị vẫn là bị thức ăn dụ dỗ, đưa móng vuốt qua bắt lấy trái cây ở trong đĩa.
Kỷ Thanh Thái cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, liền học bộ dáng Từ Lệnh Sâm sờ đầu Từ Mị Mị.
Thái phu nhân ho khan một tiếng: “Thanh Thái, không được vô lễ với Huyện Chủ.”
Thế tử Ninh Vương sở dĩ muốn Hoàng Thượng phong con khỉ nhỏ này là Huyện chủ là vì có người chỉ xem nó như khỉ con mà không thè tôn kính với nó.
“Không sao.” Từ Lệnh Sâm nhẹ giọng nói: “Mấy đưa nhỏ cũng nên chơi cùng nhau.”
Mấy đứa nhỏ chơi cùng nhau......
Thái phu nhân cùng Trần Ung, Trần Văn Việt đều khẽ giật nhẹ khóe miệng, những người khác thì lại say sưa nhìn xem Từ Mị Mị ăn cái gì.
Rèm cửa vừa động, Đỗ ma ma lớn tiếng nói: “Hầu Gia, Thái phu nhân, Nhị gia dẫn theo Thế tử điện hạ Chu Vương tới chúc thọ Thái phu nhân.”
Trong lòng Kỷ Thanh Y vốn vừa bình lặng được một chút liền nổi lên song gió, Từ Lệnh Kiểm tới.